PHỐ - Trang 41

ngang cấp cùng nằm trong quân y viện, vị tướng này giường chiếu vắng
ngắt chả ma nào đến thăm còn vị tướng kia lại luôn luôn bị y tá dựng dậy vì
thiên hạ đến tìm nhiều quá! Cũng như cụ…

Đang nói, Bình chợt dừng lại. Từ ngoài nắng, cái gã vận quân phục

nhếch nhác đêm nào đang khật khưỡng bước vào. Ánh ngày làm cho mày
mặt gã đỡ cô hồn hơn nhưng lại làm tôn thêm vẻ lì lì dại dại trong đôi mắt.
Đôi mắt ấy gườm gườm đảo lia ra xung quanh, săm soi vào tận mặt từng
người rất hỗn rồi, cùng với cái thân hình nhàu nát được thả xuống ghế cái
rắc, nó găm thẳng vào kẽ tường, dán chặt.

Bình chưa kịp nói gì thì ông chủ quán đã tươi tỉnh bê đến, đặt trước mặt

gã một ly cà phê bốc khói.

- Có hút thuốc không chú? – Ông hỏi.

Gã không trả lời, thậm chí không cả thèm gục gặc đầu cái đầu một chút

nữa. Thằng mất dạy! Bình chau mày lại. Chắc nó không biết người đang
đứng trước mặt nó là loại người nào? Đoán được thái độ của Bình, ông
tướng ngồi xuống cười:

- Bốn mươi năm thiên hạ bưng bê cho mình rồi, nay mình bưng bê lại thì

có sao nào? Mà lại bưng bê có tiền hẳn hoi. Nhưng coi chừng, nếu mà cha
nào giở giọng: “Ê, thiếu tướng! Cho một ly cà phê!” thì sao nào? Vẫn bê
như thường nhưng giá sẽ tăng gấp đôi. Lúc ấy là tướng bê rồi. Khà…

- Bê biếc gì? – Bình có vẻ cáu – Sao cụ không cho thuê quách cho rồi.

Đỡ lằng nhằng mà lại nhàn thân?

- Nhưng lại mất chủ quyền. Nhà của mình mà mình cứ đi ra đi vào khép

nép như cái đứa đi ở nhờ. Đấy là chưa nói đầu hôm sớm mai họ còn làm đủ
trò đủ chuyện dớ dẩn khác nữa. Ở đời cốt cái chữ NHÀN ông bạn ạ! Tiền
hưu cộng với tiền bán cà phê cũng tạm đủ sống. Sáng ra vườn hoa tập mấy
bài dưỡng sinh, chiều đi ra câu lạc bộ làm mấy ván cầu lông, tối về rủ bạn
già chơi tổ tôm, thế là thảnh thơi, không ham hố gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.