PHỐ - Trang 42

- Cụ lại khá nữa rồi – Bàn tay Bình vỗ vào đùi ông già cái nữa – Triết lý

ghê! Triết lý cà phê đen, mới uống thì đắng, uống vào ngọt lâu đấy. Em cứ
xin cụ cái ý này vào kịch bản đang viết dở của em. Thế… cụ có định làm
ăn lớn hơn không đấy?

- Lớn gì? – Đến lượt bàn tay ông già lại vỗ trở lại vai Bình – Cậu là

thằng nghệ sĩ mà hỏi dở hơi bỏ mẹ! Mình chỉ cốt dành ra cho được ba triệu
để làm ma cho hai ông bà già nghỉ. Mình một triệu, bà ấy hai triệu.

- Cha mẹ ơi! Chết xuống đất mà vẫn còn phân chia một với hai!

- Chia chứ. Ngày xưa bà ấy nuôi con cho mình đi đánh nhau, bây giờ về

hưu bà ấy lại tiếp tục nuôi mình, vẻ vang gì mà đòi công bằng. Hử? Chỉ tiếc
– Giọng nói ông trầm xuống – Giá thức thời mở quán ngay từ đầu thì đâu
đến nỗi con cái nó phải đi…

Thực lòng chẳng hề muốn làm người bạn già sa vào những dòng tâm sự

ngậm ngùi mà chính bản thân mình cũng đang hết sức nhức nhối, Bình đưa
mắt sang gã trai vẫn đang ngồi im phắc, ánh mắt vục sâu vào ly cà phê đã
vơi được quá nửa.

- Này cụ!

- Cái gì?

- Tay nào thế? Cẩn thận đấy, kẻo không được đồng lãi nào lại…

- Sao phải cẩn thận? Quán bình dân bên đường, ai vào cũng được, từ

tướng đến lính, từ giàu đến nghèo đều đối xử như nhau.

Bình định đứng dậy cáo từ để nhường cho khách thì ngay ngưỡng cửa,

cái bóng cao to của Nam đã lù lù xuất hiện. Rồi tiếng cô bé Niên Thảo vang
lên thật trong trẻo:

- Bố Bình… Bố Bình bế Thảo!

Chưa nói hết câu, cô bé đã chạy đến sà vào lòng, hai cánh tay trắng xanh

bá lấy cái cổ gầy guộc của anh. Người ta thấy khuôn mặt râu ria rậm rì của
nhà đạo diễn có tiếng là gai ngạnh lâu nay mềm lại, mềm đến nao lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.