PHỐ - Trang 89

- Thiếu tá – Bình cải chính lại – Vừa vinh thăng cách đây đúng nửa tuần

cộng mười bốn giờ.

- Chưa đủ. Cộng thêm chín năm chờ đợi nữa nhỉ?

- Ừ, chín năm. Chín năm không kỉ luật, không phản Đảng, không đấm

một thằng nào. Lâu nhỉ? Chỉ tại cái cuống lưỡi của tôi nó hơi bị vẹo sang
phải nên ngứa suốt.

- Ngứa cũng phải ăn khao. Ông thiếu tá định chuội à? Cũng phải tỏ ra ga

lăng một tí cho đúng với phẩm hàm chứ lị.

- Ăn còn chả đủ, lấy lí tưởng ra mà ga lăng à? Trời đất! Hơn bốn chục

tuổi đầu mới được cái quân hàm thiếu tá, cũng giống như bà già bảy mươi
tuổi mới lấy chồng thì hứng khoái nỗi gì mà ăn khao nữa?

- Thương chưa? – Loan nói lúng búng như đang dỗ trẻ con – Thế mà con

bé ngây dại này lại không biết, lại cứ nghĩ rằng nghiệp lính các anh đến kì
hạn không va vấp gì thì cứ ra chợ mà mua quân hàm về đeo kia đấy.

- Mỡ đấy mà húp – Bình phì cười vì chính câu nói bắt chước trẻ con của

mình.

- Nhưng mà thôi, đồ khao em có mang đến đây rồi. Người lính không có

khả năng tự khao thì bạn của người lính sẽ chu toàn chứ sao.

Loan thoăn thoắt lôi trong túi xách ra một đống những bia lon, bánh kẹo,

thuốc lá, cà phê, rau ghém, chanh ớt… và cả một đùi thịt chó luộc vàng
rộm bày tất cả lên mặt bàn.

- Dành cho anh đấy. Dù sao cũng là một ngày vui trong muôn vàn những

ngày buồn. Ăn không hết thì để đến ngày mai. Mai không hết thì gọi bạn bè
vào xử lí giúp như cái tác phong bát ngát quen thuộc của anh.

Nhà đạo diễn thực sự hoa mắt với đống đồ ăn này. Anh nhăn mặt lại vì

đau khổ hơn là vì sung sướng:

- Trời ơi, cái gì mà nhiều thế? Tôi có phải bà đẻ đâu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.