PHỐ - Trang 91

Rõ là… – Cô gái lại rũ ra cười một chập nữa rồi cố nén lại – Tôi còn được
vài người như ông già đau khổ đang ngồi trước mặt tôi đây. Báo cáo thiếu
tá, rõ, tôi đã nghiêm túc!

- Vui nhỉ? – Bình cười nhạt thếch – Làm đâu thì làm kệ cô, nhưng cẩn

thận kẻo không lại bị chính cái vẻ thơm phức ấy nó dìm đầu xuống bùn
đấy. Hơn cô trên một giáp, lại là chiến hữu của anh chị cô, tôi xin khuyên
thật.

- Cám ơn! – Loan cũng nghiêm mặt lại – Nhưng em cần tiền, bằng mọi

cách phải có thật nhiều tiền. Không có tiền cơ cực lắm! Em không muốn
như bố, cả đời trận mạc, nay về già còn phải đi bưng bê cho người ta, và
em cũng không thể như chị Thảo, trên ba mươi tuổi còn phải bỏ chồng bỏ
con đi làm thuê làm mướn. Và…

- Ấy… thì cứ từ từ, làm gì căng thẳng thế? Là tôi cũng chỉ muốn…

- Còn cái chuyện thơm phức mà anh vừa có nhã ý cảnh cáo em kia?

Cũng có thể, miễn là đạt được mục đích của mình, anh nghe sợ không?…
Nhưng chưa đâu – Mắt cô hắt ra một ánh đăm chiêu – Con gái Hà Nội
mình nghèo thì nghèo nhưng có phải ai cũng sẵn sàng bán linh hồn cho vật
chất như vậy. Trừ phi tay ấy là một người đàn ông dễ thương, có chiều sâu
nội tâm, không tham lam và không hoạnh tiền. Khốn nỗi, thời buổi này có
mấy người là được như thế? Cho nên chưa, và cũng có thể là không, đồng
chí đạo diễn ạ!

- Điều ấy anh có thể tạm tin được.

Hơi hẫng vì ý muốn được tiếp tục được tranh luận bị đột ngột cắt đứt,

Loan nhướng mắt lên một cách bướng bỉnh đượm vẻ trẻ con:

- Tại sao cơ?

- Đơn giản: vì đến ngay như anh mà em cũng không thèm rung động

mảy may mặc dầu tâm hồn anh cũng… sâu đấy chứ?

Ngược chiều với câu nói hài hước hàm ý nửa thật nửa đùa ấy, nét mặt

thanh thoát hơi kiêu sa của cô gái bỗng già hẳn đi. Cô nói nhỏ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.