giúp đỡ người khác. Nếu rõ ràng họ là kiểu cực sợ phỏng vấn, tôi thường
chủ động phá băng bằng cách yêu cầu họ kể tôi nghe một chuyện cười.
Thật tuyệt vời, là việc kể chuyện cười, dù vụng về đến mấy, cũng có thể
khiến ai đó tự cười bản thân, rồi bước ra khỏi vỏ ốc. Thật ra, là một trong
những người kể chuyện cười nhạt nhất thế gian, tôi rất lấy làm cảm thông
với những người ấp úng ngay sau câu mở đầu: “Anh đã bao giờ nghe
chuyện về…”
Ở Mỹ, đội kinh doanh khách sạn của chúng tôi đã có vài cải tiến cực kỳ
sáng tạo ở mặt trận tuyển dụng khi chúng tôi tăng tốc để khai trương cơ
ngơi đầu tiên ở Chicago vào cuối năm 2014. Thay vì lội qua hàng trăm, nếu
không muốn nói là hàng nghìn lá đơn xin việc, chúng tôi đã tạo ra một “cơn
sốt” ở địa phương trên truyền thông xã hội và tiến hành những cuộc tuyển
dụng tại trận. Kế hoạch ở đây là chạm đến cả những khán thính giả chưa
hẳn đã nghĩ đến thay đổi việc làm, và lôi cuốn sự chú ý của họ bằng một
thứ có vẻ như một con đường sự nghiệp mới mẻ thú vị trong một môi
trường làm việc tuyệt vời. Trong các buổi phỏng vấn nhóm của chúng tôi,
ứng viên có thể thấy mình đang chơi Twister với các đồng nghiệp tương lai,
hoặc chơi trò sắm vai kiểu dẫn một khách hàng cao niên bát tuần vào tận
phòng của bà. Ý tưởng ở đây là để tính cách của ứng viên tự hiển hiện qua
những tình huống mô phỏng đời thực, chúng tôi mong tìm được những con
người có thể tươi cười và thoải mái bên khách hàng, một điều bạn không
thể dễ dàng khám phá ra nhờ đọc một bản sơ yếu lý lịch và đặt ra các câu
hỏi bên bàn phỏng vấn.
SƠ YẾU LÝ LỊCH LÀ TẤM GIẤY KHÔNG HƠN
Hiển nhiên là một bản sơ yếu lý lịch đẹp đẽ thì quan trọng thật, nhưng nếu
bạn tuyển một người nào đó chỉ vì những lời họ tự nói về bản thân trên
giấy, vậy mất thời gian để phỏng vấn làm gì. Một câu hỏi hay để đặt ra cho
một ứng viên, đó là cô ta/anh ta còn chưa đưa cái gì vào bản lý lịch. Tôi
luôn coi trọng năng lực hơn là chuyên môn. Mặc dù bạn cần thuê chuyên