PHONG CÁCH VIRGIN - Trang 230

Rắc rối bắt đầu ngay sau khi tôi bận rộn nói chuyện với người khác rồi
quay trở lại bàn khoảng 12h15 phút nửa đêm và phát hiện ra là Ken và bạn
anh đã về nhà, để lại một tờ giấy nhắn “Cảm ơn vì bữa tối, hẹn gặp ngày
mai nhé. Ken.” Tôi hoảng hết cả lên vì tôi biết giờ thì họ đã ở nhà, mà nếu
thế thì đã quá muộn để tôi có thể xuất hiện ở đó để chủ trì màn chơi khăm.
Không biết phải làm gì, tôi đi về nhà và được chào đón bởi Joan, vợ tôi
(người không tham gia vào trò đùa, vì nếu biết nàng sẽ hoàn toàn phản đối),
nàng nói: “Richard, có chuyện không hay rồi. Căn hộ của Kenny bị đột
nhập, cảnh sát đang ở đấy. Kenny gọi để hỏi xem liệu bạn gái anh ý có thể
nghỉ đêm ở nhà mình không, vì cô ấy sợ quá, không dám ở trong căn hộ
nữa.” Tôi chẳng có cách nào khác ngoài gọi cho Ken, thú nhận sự tình, xin
lỗi rối rít và bố trí để đồ đạc của anh được trả lại ngay lập tức. Phản hồi của
anh là: “Được rồi, Richard, tôi thật sự không rõ tôi có thể làm gì được
không, vì cảnh sát đã nộp báo cáo luôn rồi. Nhưng cứ để tôi, tôi sẽ cố giải
thích cho họ xem sao.” Cảm thấy quá xấu hổ vì tất cả mớ bòng bong này,
tôi sửa soạn đi ngủ thì chuông cửa reo vang. Đánh hơi thấy sự chẳng lành,
tôi mở cửa thì thấy hai anh cảnh sát London bự con, có vẻ chẳng lấy gì làm
thích thú với trò đùa của tôi mà chỉ cộc cằn đề nghị tôi theo họ về đồn để
“hỗ trợ họ thực hiện các thủ tục cần thiết”.

Tôi đang mặc đồ để đi ngủ, thế mà họ chẳng thèm quan tâm mà chỉ lôi tôi
xềnh xệch đi trong bộ quần áo ngủ và dép lê. Trong xe, họ chẳng ừ hữ đáp
lại những lời rên rỉ liên miên của tôi “Chỉ là nhầm lẫn tai hại thôi,” và
“Làm ơn, hãy gọi cho anh Berry, anh ấy có thể giải thích cho các anh là
không có vụ trộm cắp nào ở đây.” Họ vẫn cứ bí hiểm như thế khi áp giải tôi
vào sở cảnh sát Harrow Road, mang đi cả sợi đai áo ngủ của tôi, chắc để tôi
khỏi treo cổ, đẩy tôi vào một xà lim và đi thẳng mà không nói một lời. Tình
hình còn tệ hơn. Nửa tiếng đồng hồ sau, tôi bật dậy từ một giấc ngủ chập
chờn vì tiếng thét từ ai đó không thấy mặt ở buồng giam bên cạnh. Hình
như là có đánh đập gì ở đây, vì tôi nghe thấy: “Xin đừng đánh tôi nữa. Thật
đấy, ông ơi, tôi không làm gì cả!” Một lát sau thì không thấy động tĩnh gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.