PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 141

chân ngã xuống một tảng đá. Khi thân thể cô lăn càng lúc càng xa hơn,
Thái Kỳ cảm thấy vô cùng bất an.

“Ah, có một đường hầm dẫn xuống phía dưới ở đây nữa này.”
“Đâu?” Kiêu Tông ôm lấy Thái Kỳ và nhảy xuống khu vực bằng

phẳng phía dưới.

Anh đứng trên tảng đá và nhìn về phía nơi Lý Trai chỉ vào.
Là một hang động tối đen.
“Có vẻ như… có gì đó ở trong.” Thái Kỳ thì thầm.
“Hả?” Cả Kiêu Tông và Lý Trai đều nhìn về phía Thái Kỳ.
Cậu thấy từ đỉnh đầu đến chân mình run lên, tim đập càng lúc càng

mạnh, cảm giác lo lắng đã tràn khắp cơ thể cậu.

“Hay chúng ta ra ngoài đi… Ở đó không an toàn…”
“Sao vậy?”
Một tay Thái Kỳ nắm chặt lấy tay Kiêu Tông, tay kia vươn về phía Lý

Trai. Cậu tiếp lời: “Ta không thích nơi đó.”

Lý Trai và Kiêu Tông nhìn nhau. Lý Trai mỉm cười và đặt tay lên cửa

động. “Chúng ta chỉ vào trong xem một chút thôi mà.”

“Không, không, đừng vào đó!” Thái Kỳ định ngăn Lý Trai lại nhưng

một cái gì đó đã xuất hiện giữa phía trước, không cho cậu bước tới.

“Người không thể qua đó!”
“Sán Tử!”
Một nhân yêu bất ngờ xuất hiện khiến Kiêu Tông theo phản xạ đặt tay

lên chuôi, chuẩn bi rút kiếm ra nhưng Thái Kỳ đã buông tay anh ra và ôm
lấy nhân yêu phía trước, chứng tỏ đây là nữ quái mà cậu đã nhắc đến. Lý
Trai cũng mở to mắt ngạc nhiên nhìn nhân yêu có làn da trắng muốt ấy, tay
cô vẫn đặt trên cửa hang, cả người hướng về phía Thái Kỳ. Bất chợt, có cái
gì đó kéo lấy tay cô. Lý Trai không đủ thời gian để phản xạ đó là gì, cô chỉ
nghe thấy tiếng đứa trẻ đứng kế Kiêu Tông thét lên.

“Lý Trai…!”
Gương mặt Lý Trai toát lên vẻ kinh hoàng, toàn thân cô bị lôi vào

trong động sâu. Trước khi họ kịp hoàn hồn lại, Lý Trai đã biến mất.

“Lý Trai…!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.