PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 143

vụ quan trọng nhất là phải đảm bảo an toàn cho Thái Kỳ, cô phải đem chủ
thượng rời khỏi nơi nguy hiểm này càng nhanh càng tốt. Cô không biết thứ
hiểm nguy gì đang chờ đợi phía trước, lẽ ra cô không cần phải quan tâm
đến ý kiến của Thái Kỳ và phải ép cậu ra ngoài ngay lập tức. Nghĩ thế, Sán
Tử lại nắm lấy tay Thái Kỳ nhưng cậu đã đẩy Sán Tử ra ngay, cô không còn
cách nào ngoài việc buông tay.

Tại sao?
Thái Kỳ cũng không còn tâm trí để quan tâm đến cảm xúc của Sán Tử.

Phía cuối hang động lại là một khu đất bằng phẳng khác, phủ đầy thạch
nhũ. Cây đuốc Kiêu Tông mang vào là nguồn sáng duy nhất trong bóng tối,
tuy nhiên ánh lửa của nó quá yếu ớt để chiếu sáng toàn bộ hang động. Thái
Kỳ thấy bóng lưng của Kiêu Tông đằng trước, anh đã rút kiếm ra, Lý Trai
đang nằm cách đó vài bước. Bóng đen đã tụ lại thành hình, một phần của
nó đã biến thành lưỡi liềm và chém vào người Lý Trai.

“Thao thiết!” Sán Tử thét lên.
Làm sao có thể thế được? Sán Tử thẫn thờ nhìn con yêu quái. Không,

có lẽ nó không được gọi là yêu quái, sức mạnh của nó vượt xa yêu quái
bình thường, số lượng cũng rất ít. Đó chính là con ác thú trong truyền
thuyết. Sán Tử không phải là đối thủ của nó, trước giờ cô chưa từng nghe
qua người hay sinh vật nào chạm trán thao thiết mà có thể trở về.

Lý Trai ngẩn đầu lên: “Công, chạy mau!”
“Ta không thể!”
Kiêu Tông nắm lấy tay Thái Kỳ và nói: “Đới quốc cần Người, Người

không thể chết ở đây!”

Một tiếng thét lại vang lên. Chiếc lưỡi liềm lại một lần nữa chém vào

Lý Trai, sau đó quay sang tấn công Kiêu Tông. Anh bị đánh ngã xuống đất,
tiếng kêu của nó vang lên từ phía trên, rồi nó lại giơ móng vuốt của mình
cao hơn.

Phải ngăn nó lại!
Nhưng làm thế nào?
Kiếm Ấn.
“Lâm binh đấu giả giai trần liệt tiền hành.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.