PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 156

Lý Tai cười gượng và nói: “Thần cũng không rõ vì sao, nhưng tiên

nhân không già đi cũng như hết vì bệnh tật, nhưng chỉ trong thời gian họ là
tiên nhân thôi. Sự khác biệt giữa tiên tịch và thần tịch là một người có thể
rời bỏ và nhập tiên tịch bất cứ lúc nào.”

“Vậy nếu không còn là tiên nhân, ngài sẽ già đi như những người

khác.”

“Vâng. Nhưng cũng có ít người chủ động rời tiên tịch. Khi trở thành

tướng quân, thần đã được nhập tiên tịch, nhưng nếu thần rời bỏ hoặc bị bãi
miễn khỏi chức vụ này thì thần phải trả lại tiên tịch. Nói cách khác, tiên
tịch của thần là do quốc vương ban cho. Tất cả tiên nhân phụng sự quốc
vương được gọi là địa tiên.”

“Ồ…”
“Ngoài ra, còn có những người dựa vào ý chí của mình mà phi thăng

thành tiên, không phụng sự bất cứ nước nào, họ gọi là phi tiên, như các tiên
nữ ở Bồng Sơn này.”

“Ra vậy…” Thái Kỳ thở dài. “Trước đây, ta có hỏi Trinh Vệ bao nhiêu

tuổi nhưng chị ấy chỉ bảo rằng đã quên mất rồi. Có lẽ Trinh Vệ đã sống lâu
đến nỗi không còn nhớ được tuổi tác của mình.”

“Có lẽ vậy.” Lý Trai mỉm cười. “Vì thế nên đừng quá lo lắng cho thần.

So với người bình thường, thần mạnh hơn rất nhiều.”

“Tốt quá.”
“À, đúng rồi, còn Người thì sao? Người đã khỏe hẳn chưa?”
“Không thành vấn đề. Lúc ấy ta chỉ hơi mệt một chút vì sợ máu thôi.

Lẽ ra ta đã đến thăm ngài sớm hơn nhưng các tiên nữ không cho ta ra
ngoài.”

“Là do lỗi của thần…”
Nhìn ánh mắt tự trách mình của Lý Trai, Thái kỳ an ủi cô: “Lý Trai

Tướng quân, không phải lỗi của ngài. Cũng bởi vì ta là kỳ lân nên mới…”

“Không…” Lý Trai lắc đầu nhưng không nói được lời nào.
Cô đã quá coi thường Hoàng Hải và đánh giá thấp yêu quái ẩn nấp ở

chốn biển gió ấy. Chỉ dựa vào chút tài mọn và tự tin mà cô dám nghĩ rằng
mình có thể đánh bại được chúng. Hơn nữa, cô còn đi cùng một vị tướng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.