PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 158

xấu hổ nên đành gượng cười, nhưng khi nhìn thấy bội khôi giáp đen tuyền
trên người Kiêu Tông, cậu lại nhíu mày. Đó là bộ giáp anh đã bận vào ngày
đầu lên Bồng Sơn cũng như lúc đi săn sô ngu.

“Người có sao không?”
“Có…”
“Sao nào? Trông mặt Người có vẻ nghiêm trọng lắm.”
Thái Kỳ định nói gì đó nhưng không biết phải mở miệng thế nào nên

đành thở dài. “Chỉ là ta đang suy nghĩ, còn không tới một tháng nữa là đến
ngày thu phân…”

Kiêu Tông gật đầu. “Đây cũng là lúc phải xuống núi rồi. Những người

không giỏi võ đã đề nghị thần định ngày xuống núi.”

“Vậy sao?” Thái Kỳ nhìn về phía Kiêu Tông. “Sao ngài lại bận giáp?”
“À, cái này…” Chưa nói hết câu, Kiêu Tông đã quỳ xuống. “Người

đến cũng vừa đúng lúc. Thần đang định đến từ biệt để xuống núi.”

“Hả?” Thái Kỳ ngây người nhìn Kiêu Tông, những lời này như giáng

một đòn mạnh vào tâm can cậu, gương mặt nhỏ bé trắng bệch ra, không
còn một giọt máu.

“Thần cũng định đến từ biệt Lý Trai Tướng quân.”
“Vậy ngài sắp xuống núi…?”
Kiêu Tông mỉm cười. “Vâng, thần định tìm thêm một con sô ngu trên

đường về. Rất nhiều người cũng đề nghị đi cùng, cứ tưởng sẽ không kịp
gặp được Người để từ biệt. May mà…”

Thái Kỳ nhìn quanh và phát hiện ra lều của Kiêu Tông đã biến mất, trả

lại toàn bộ khu đất trống rỗng.

“Ngài định bao giờ xuống núi?”
“Ngay bây giờ, chúng thần sẽ đi bằng ngựa, nếu không sẽ không kịp

đến Hoàng Hải khi đêm xuống.”

“Nhưng chẳng phải buổi tối ở Hoàng Hải rất nguy hiểm sao?”
Kiêu Tông bật cười và đứng dậy. “Sô ngu chỉ ra ngoài vào ban đêm

nên phải đi lúc này mới bắt được chúng.”

Vừa nghĩ đến những nguy hiểm đang rình rập ở chốn biển gió ấy, Thái

Kỳ chợt nhớ ra Kiêu Tông đã bắt được một con sô ngu. Anh đã đến Hoàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.