PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 192

“Lần đầu ra mắt…” Thái Kỳ biết rõ phải hành lễ như thế nào, tuy

nhiên, cậu lại không biết phải nói gì nên đành chào hỏi xã giao.

Kiêu Tông nhẹ nhàng giáo huấn Thái Kỳ: “Cao Lý, ngươi phải dập

đầu hành lễ.”

“Hả?” Thái Kỳ kinh ngạc nhìn Kiêu Tông.
“Thời gian trị vì của Diên Vương chỉ sau mỗi Tông Vương. Chúng ta

không thể đánh đồng ngài với các quốc vương khác.”

“Nhưng…”
Thái Kỳ bối rối nhìn hai kỳ lân còn lại, nhưng cả Cảnh Kỳ lẫn Diên

Kỳ đều không phản đối những lời này của Kiêu Tông.

“Xin lỗi…”
Thái Kỳ đặt tay xuống đất và cúi đầu một lần nữa, nhưng cho dù cố

gắng cúi sâu đến đâu thì thân thể cậu cứ vô thức dừng lại giữa chừng.

“Sao thế?” Diên Vương đang ngồi phía trước liền hỏi.
“Không có gì.” Thái Kỳ trả lời.
Cậu lại cố gắng cúi đầu một lần nữa nhưng vẫn vô thức dừng lại.
Không thể được.
“Vậy sao? Chẳng lẽ kỳ lân của Đới quốc có gì bất mãn với Nhạn

quốc?”

“Không.” Thái Kỳ nhìn về phía Kiêu Tông một cách cầu cứu nhưng

anh đã nghiêm mặt lại.

“Thái Kỳ, ngươi làm gì thế?” Giọng Kiêu Tông đanh lại.
Thái Kỳ lại cố một lần nữa nhưng vẫn khựng lại khi cúi người xuống.

Cho dù cố gắng đến đâu thì cậu vẫn không thể cúi sâu hơn, trán vẫn cách
mặt đất một khoảng cách lớn. Ngoài việc trán không thể cúi sát đất ra, cả
tay cậu cũng không thể cử động.

“Ồ, xem ra ngươi quả thật bất mãn với ta.” Giọng Diên Vương lạnh

lùng.

Thái Kỳ bối rối nhìn về phía Diên Vương và nói: “Không phải…”
Đứng bên cạnh Diên Vương, Diên Kỳ nói một cách lãnh đạm: “Ngay

cả lễ nghi cơ bản mà cũng không rõ. Nếu không phải Cảnh Đài phụ có lời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.