PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 31

“Chị bị đau à?”
Cô ta lắc đầu, như một người mẹ muốn trấn an con mình.
“Thái Kỳ? Là đứa trẻ này ư?”
Giọng nói ấy khiến cậu giật mình nhận ra khung cảnh xung quanh, khi

chưa biết phải làm thế nào thì một người phụ nữ đã đến gần.

“Quả là rất hiếm thấy.”
“Bà là ai?”
Người phụ nữ ngồi xuống kế bên cậu.
“Tên ta là Ngọc Diệp. Mấy trăm năm nay, ta chưa từng thấy qua mái

tóc nào như thế này.”

Rồi bà ta ngẩn đầu lên, đưa mấy ngón tay vuốt ve tóc cậu.
“Con là một hắc kỳ. Quả là rất hiếm thấy.”
“Như thế là kỳ lạ ư?” Cậu hỏi.
Cậu không nói với người phụ nữ trước mặt mà nhìn về phía thiếu nữ

nửa người nửa thú đang nắm lấy tay mình. Tuy trong lòng cũng không hiểu
chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu biết mình có thể tin tưởng thiếu nữ ấy.
Cô ta im lặng lắc đầu.

“Tất nhiên là không kỳ lạ rồi, đây là điềm lành!” Người phụ nữ trước

mặt nói với cậu.

“Con sinh ra ở thế giới bên kia nên đã có một cái tên phải không? Tuy

nhiên, ở đây, con sẽ là Thái Kỳ.”

“Thái Kỳ? Tại sao?”
“Bởi vì đó là luật lệ.”
“Nơi này là đâu? Con đang ở trong sân vườn mà.”
Cậu biết những gì đang diễn ra quả thật không bình thường nhưng lại

không cảm thấy sợ hãi.

“Nơi này là Bồng Sơn, từ nay con sẽ ở đây.”
“Con… Con không hiểu.”
“Rồi con sẽ hiểu. Đúng rồi, đây là Sán Tử, Bạch Sán Tử, từ nay cô ấy

sẽ chăm sóc con.”

Cậu ngẩn đầu nhìn thiếu nữ nửa người nửa thú kế bên.
“Sán Tử…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.