PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 77

Tất cả mọi người đều tốt đến mức khiến cậu cảm thấy mỏi mệt. Những

đôi bàn tay ấm áp và lời lẽ dịu dàng chỉ khiến cậu cảm thấy tệ hơn.

“Thái Kỳ, đi đi!” Dung Khả khoác một chiếc áo cho cậu. “Nhưng nhớ

về trước bữa tối, hôm nay Huyền quân sẽ đến ăn cùng, nhất định là sẽ rất
vui.”

Dung Khả tiễn hai người đi, trong lòng Sán Tử, Thái Kỳ vẫn còn

khóc.

“Cảnh Đài phụ thật là…” Ngọc Diệp thở dài khi đến Tử Liên cung.
Cảnh Kỳ chỉ im lặng đứng một bên.
“Thái Kỳ vẫn còn bé, sao con lại làm nó khóc?”
“Không phải con cố ý.”
“Tất nhiên, ta biết… Nhưng con có thể thay đổi cách nói chuyện được

không?”

“Con chỉ nói sự thật. Thái Kỳ hỏi con làm thế nào để biến thân, con

cũng không biết phải dạy đệ ấy như thế nào.”

Ngọc Diệp lại thở dài: “Nhưng nói vậy quả thật rất khó nghe. Thái Kỳ

kém may mắn hơn con, nó được sinh ra và lớn lên ở Bồng Lai. Lẽ ra
con…”

“Nếu vậy thì người nên đề nghị Diên Đài phụ đến, dù gì huynh ấy

cũng được sinh ra ở Bồng Lai. Con không nghĩ mình thích hợp với việc
này.”

“Cảnh Kỳ…” Giọng của bà cứng rắn hơn. “Ta gọi con đến vì chuyện

này tốt cho cả hai con.”

“Con…”
“Con tưởng rằng Ngọc Diệp ta không biết con đang gặp rắc rối gì

sao?”

Nghe Ngọc Diệp nói thế, Cảnh Kỳ chỉ biết thở dài. Anh nghĩ về vị nữ

vương nơi quê nhà mình, cô vốn là con gái một thương gia. Nói dễ nghe
một chút, Nữ vương quả đúng là con gái, nhưng nói khó nghe thì cô quá
yếu đuối, không đủ năng lực xử lý công việc triều chính. Ngày qua ngày, cô
càng buồn bã hơn, bỏ mặc mọi việc và nhốt mình sâu trong vương cung,
thuyết phục thế nào cũng không ra. Dù Cảnh Kỳ có khuyên răn và khuyến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.