PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 78

khích Nữ vương đến đâu thì mọi việc không những không tiến triển mà còn
tệ hơn.

“Những gì con nói rất chính xác, nhưng con phải hiểu rằng, cách chính

xác nhất không phải là cách tốt nhất.”

Cảnh Kỳ ngần ngại. Anh không hiểu vì sao cách chính xác nhất lại

không phải là cách tốt nhất.

“Trước tiên con phải học cách nhìn xem thái độ của người khác. Ngay

cả một đứa trẻ hiếu động như Thái Kỳ mà cũng sợ con, vậy thì làm sao mà
con thuyết phục được Cảnh Vương chứ?”

Cảnh Kỳ thở dài.

oOo

“Thái Kỳ đi đâu rồi?” Anh hỏi một tiên nữ vừa gặp trên đường.
Cô chỉ về phía sau, hướng vòng ngoài Bồng Lư cung và nói: “Ở vườn

hoa hiên ạ. Xin đừng làm ngài ấy khóc nữa nhé!”

Trên đường đi, mỗi lần nói về Thái Kỳ là anh lại nhận được lời trách

móc, tuy vẫn giữ gương mặt lạnh lùng nhưng trong lòng anh cảm thấy hơi
nản chí.

“Không phải ta cố tình làm đệ ấy khóc.”
“Chúng em biết ngài không cố ý, nhưng ngài đã xử sự quá lạnh lùng.”
“Lần sau ta sẽ chú ý hơn.”
Đó là tất cả những gì anh có thể trả lời, sau đó lại rầu rĩ đi tiếp. Trên

con đường đá, Cảnh Kỳ đã gặp không biết bao nhiêu là tiên nữ, tất cả họ
đều quở trách anh hay tỏ thái độ không hài lòng, đường đến vườn hoa hiên
cũng trở nên xa hơn.

Cảnh Kỳ dừng lại. Ở giữa khu vườn hoa vàng đang nở rộ, anh thấy

một nữ quái đang ngồi trên đất, Thái Kỳ đang vùi mặt vào phần thân báo
của cô. Thái Kỳ quả là một kỳ lân kỳ lạ, Cảnh Kỳ thầm nghĩ. Đứa trẻ ấy
chắc chắn là một kỳ lân, nhưng mái tóc màu đen bạc ấy khiến anh cảm thấy
xa lạ. Bên cạnh đó, anh cũng không giỏi dỗ dành trẻ con, đôi bàn tay nhỏ
bé làm anh cảm thấy Thái Kỳ như một sinh vật khác. Gương mặt đang vùi
vào nữ quái khiến cậu trông còn bé hơn, khiến toàn thân anh cảm thấy
không biết phải làm thế nào. Cảnh Kỳ chần chừ, không biết phải mở lời thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.