PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 108

May là y còn có một chân, y dụng lực của một chân đó nhún trên vai cái

bóng, sau đó lăng phong phi thân lần nữa, mượn lực đó bay đi.

Bóng đêm đã gần buông, con người nhỏ nhắn tàn khuyết đó mau chóng

chui vào bóng tối giống như quỷ mị.

Khương Đoạn Huyền xoay cổ tay huy đao, lưỡi đao rít gió, những giọt

máu trên đao nối đuôi nhau vãi dài trên đất.

Nhà nhà quanh đây có dàn phong linh bị chấn động không?
Khương Đoạn Huyền từ từ quay mình, đối diện với cái bóng còn đứng

yên tại đó, cả tư thế cũng không cải biến.

- “Lão vì sao còn chưa đi?” - Hắn hỏi cái bóng.
- “Tôi vì sao phải đi?” Cái bóng thốt - “Ông hồi nãy xuất thủ một đao đó,

cả đời tôi sợ cũng không nhìn thấy được lần thứ hai, ông cho dù có giết tôi,
tôi cũng không thể đi”.

- Lão biết ta không giết lão?
- “Đại khái biết chút ít”. Cái bóng đáp - “Tôi không muốn giết ông, ông

sao lại có thể giết tôi?”

Khương Đoạn Huyền lại chằm chằm nhìn lão rất lâu, đợi đến khi lãnh ý

trong mắt dần dần tiêu tán, mới thở dài một hơi:

- Không sai, lão đích xác không muốn giết ta.
Hắn không thể không thừa nhận, đang lúc hồi nãy hắn quay người xuất

đao chém đứt hông Điền Linh Tử, cái bóng cũng có cơ hội chém đứt hông
hắn. Đang lúc trường tiên của Mục Dương Nhân quấn giữ cổ hắn, cơ hội
của cái bóng càng tốt hơn.

Nhãn thần và sự trầm tĩnh trong ánh mắt của cái bóng, Khương Đoạn

Huyền đương nhiên có thể nhìn ra y cũng là một cao thủ nhất lưu, không
còn nghi ngờ gì nữa.

Khương Đoạn Huyền thật sự vô phương tưởng tượng được mình hồi nãy

tại sao lại không đề phòng y.

Cái bóng đang mỉm cười, phảng phất đã nhìn thấu trong tâm hắn đang

nghĩ gì, cho nên y giải thích giùm hắn.

- “Hồi nãy trong một chớp mắt đó, ông chừng như căn bản đã quên ở đây

còn có một người như tôi tồn tại” - Cái bóng thốt - “Bởi vì tôi căn bản

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.