PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 180

- Đó là lý lịch quan quyền của ngươi, ta đối với con người ngươi đương

nhiên còn biết nhiều điểm hơn.

- Ồ?
- Bọn ta chừng như đã gặp qua một lần.
- “Phải” - Khương Đoạn Huyền chung quy đã lên tiếng - “Bảy năm

trước, bọn ta từng gặp mặt một lần ở Vũ Liễu Các tại Hồi Phong sơn trang
trên Ba Sơn”.

Trong mắt giám trảm quan lộ xuất một tia sáng lãnh khốc hung mãnh:
- Không tưởng được đối với chuyện đó ngươi cũng còn nhớ rất rõ.
Trong mắt Khương Đoạn Huyền cũng có tia sáng giống hệt:
- Không tưởng được lần đó ngươi cũng đã chú ý đến ta.
- “Lần đó ngươi vừa xuất hiện trong đám đông, ta đã chú ý đến ngươi,

hơn nữa còn rất mau chóng nhận ra lai lịch của ngươi” - Giám trảm quan
thốt - “Ta tin ngươi nhất định cũng rất mau chóng nhận ra ta”.

- Sao nhận ra?
- Bởi vì lần đó ngươi vốn muốn đi đối phó Cố đạo nhân, ngươi hình như

quyết tâm không để lão tiếp chưởng Ba Sơn môn hộ, nhưng sau khi ngươi
nhìn thấy ta, rất mau chóng biến mất trong đám đông.

Khương Đoạn Huyền cười âm trầm.
- “Không sai, ta đích xác vì nhận ra ngươi nên mới bỏ đi, bởi vì ta không

nắm chắc có thể đối phó ngươi” - Khương Đoạn Huyền thốt - “Ta cũng
không muốn tạo kết một đại địch cường thù như ngươi”.

- “Ta minh bạch ý tứ của ngươi” - Giám trảm quan thốt - “Đứng đối địch

với ngươi cũng không phải là chuyện thú vị gì”.

- Ta thừa nhận.
- “May là bọn ta hôm nay cùng đứng về một phía” - Giám trảm quan thốt

- “Làm bằng hữu của ngươi thật sự khoan khoái hơn là làm đối đầu của
ngươi”.

- Phải, cách nhìn của ta cũng như vậy.
Khương Đoạn Huyền lạnh lùng nhìn vị giám trảm quan, dùng một thanh

âm lãnh đạm kỳ dị nói:

- Chỉ tiếc bọn ta vĩnh viễn không thể là bằng hữu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.