PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 182

có thể đối phó với nữ nhân khó đụng đến đó, thật ra mà nói cả ta cũng
không đối phó nổi nàng”.

Mộ Dung Thu Thủy thở dài:
- Ta quả có điểm sợ nàng.
Vi Hiếu Khách hỏi Mộ Dung Thu Thủy:
- Ngươi có phải cũng từng nói qua nếu quả Nhân Mộng muốn đến, ai

cũng không ngăn được, nếu quả ả đã đến thì ai cũng không tìm được?

- “Phải” - Mộ Dung Thu Thủy đáp - “Nhưng chỉ cần nàng vừa đến,

không thể thoát khỏi bàn tay của Phong Nhãn, cho dù thiên hạ không có ai
khác có thể tìm ra hành tung của nàng, Phong Nhãn vẫn có thể tìm ra”.

- Nếu quả ngươi nói không sai, ngươi đã sai.
Câu nói đó rất khó hiểu, cho nên Vi Hiếu Khách lại giải thích:
- Ngươi tính là ả phải đến, một khi ả vừa đến, Phong Nhãn biết liền,

nhưng Phong Nhãn căn bản không phát hiện ra hành tung của ả, có thể xem
là ả căn bản không đến, cho nên ngươi đã sai.

Gã không ngờ còn bổ sung:
- Nếu quả ả đã đến mà không bị Phong Nhãn phát hiện, ngươi cũng đã

sai.

Mộ Dung Thu Thủy chợt giống như vừa mắc bệnh, bắt đầu rên rỉ, hơn

nữa còn dùng song thủ ôm đầu, giống như đang nhức đầu gần chết.

Đó không phải là giả bộ, nghe thấy những lời nói của Vi Hiếu Khách,

người nào còn không đau đầu thật khó tìm ra.

Những lời nói đó đơn giản giống như là uốn lưỡi.
- Vi tiên sinh, ta đã sai, ta thừa nhận ta đã sai, ngươi có thể nào chữa trị

cho ta, có thể nào khiến cho ta không bị đau đầu nữa không?

Vi Hiếu Khách đích xác là người làm cho người ta nhức đầu, Mộ Dung

Thu Thủy thật sự rất đau đầu vì gã, nhưng hiện tại so với một người vừa
xuất hiện, Vi Hiếu Khách chỉ bất quá là một đứa bé nghịch phá.

Người đó đương nhiên là Hoa Cảnh Nhân Mộng.
Nàng không đến pháp trường, lại xuất hiện ở đây, xuất hiện đột ngột

giống như một bạch sắc u linhxuất hiện.

* * * * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.