PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 191

Trên mặt Mộ Dung Thu Thủy lại lộ xuất một nụ cười mỉm, thái độ lại

biến thành cực kỳ ôn nhu ưu nhã, mỉm cười nói với Nhân Mộng:

- Ta biết lời nói của nàng không phải là nói láo, chỉ tiếc ta tính đi tính lại

vẫn tính không ra vị công tử đó của nàng dưới tình huống như vầy làm sao
có thể sống mà ly khai pháp trường.

Nhân Mộng cũng cười, cũng dùng một nụ cười ôn nhu ưu nhã giống hệt

mà nói với Mộ Dung Thu Thủy:

- Ta cũng biết lời nói của ngươi không phải là lời nói láo, chỉ bất quá ta

vẫn muốn đánh cá một trận cùng ngươi.

- Cá cái gì?
Nhân Mộng uống cạn hớp rượu còn lại, nhẹ nhàng đặt chén xuống, nhìn

Mộ Dung Thu Thủy đăm đăm, gằn từng tiếng.

- Ta cá Đinh Trữ hiện tại đã sống sót rời khỏi pháp trường.
Hiện tại đã quá giờ ngọ ba khắc, cho dù một đao của Khương Đoạn

Huyền lúc chém xuống tịnh không phải là chém đầu Đinh Trữ, Đinh Trữ có
muốn sống rời khỏi pháp trường vẫn khó như lên trời.

Vô luận bất cứ người nào từ bất cứ góc độ nào mà nghĩ đi nghĩ lại, cũng

đều không thấy có một chút cơ hội.

Mộ Dung Thu Thủy cũng nhìn thẳng Nhân Mộng, qua một hồi rất lâu,

mới hỏi từng tiếng:

- Nàng cá bằng cái gì?
- “Ta biết ngươi là người thích đánh bạc, có một lần chỉ vì người ta cá

ngươi tuyệt không thể lên giường với thê thiếp của hắn, ngươi thậm chí
không ngại dùng hai chân của ngươi mà cá cược” - Nhân Mộng hỏi Mộ
Dung Thu Thủy - “Có phải có chuyện đó không?”

- Có.
- “Ngươi thường thường đều đánh cá lớn như vậy, lần này ta cá nhỏ với

ngươi, ngươi nhất định không cao hứng chút nào” - Nhân Mộng dịu dàng
thốt - “Người khả ái như ngươi, ta làm sao có thể để ngươi không cao hứng
được?”

Nói xong câu đó, nàng làm một chuyện khiến người ta rất khó tưởng

tượng nàng có thể làm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.