PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 204

- Bởi vì một người.
- Ai?
- Hoa Cảnh Nhân Mộng.
Khương Đoạn Huyền giải thích:
- Ở đây tuy là một địa phương ẩn bí rất khó cho người khác tìm đến,

nhưng ta tin Hoa Cảnh Nhân Mộng vẫn rất mau chóng có thể tìm đến đây,
ta tin trong đời nàng vô luận dưới bất cứ tình huống nào cũng đều không
chịu phóng tha ngươi, có lẽ hiện tại nàng đã biết hành tung của bọn ta.

Đinh Trữ không nói gì.
- “Nhưng nếu quả có ta ở đây, cho dù nàng có tìm đến nơi này cũng

không thể xuất thủ” - Khương Đoạn Huyền thốt - “Ta nghĩ nàng nhất định
không nguyện gặp lại ta”.

Chuyện phát sinh lần đó trong nhà gần “phong lữ”, đối với Nhân Mộng

mà nói đương nhiên là một hồi ức rất khó chịu.

Đinh Trữ chung quy cũng gật đầu.
- Địa phương này vốn là của ngươi, ngươi muốn ở lại thì ai ai cũng

không thể đuổi ngươi đi.

- “Nhưng chuyện ăn uống của ngươi vẫn cần người khác chiếu cố” -

Khương Đoạn Huyền thốt - “Ta đương nhiên không có cách nào chiếu cố
ngươi, cho nên ta đã tìm một người khác cho ngươi”.

Đinh Trữ quay đầu, liền nhìn thấy Bạn Bạn.
--- Khương Đoạn Huyền tại sao lại muốn nữ nhân đó chiếu cố ta? Lẽ nào

nàng biết ta? Ta vì sao lại hoàn toàn không nhận ra nàng?

* * * * *
Trời đã tối.
Phong Nhãn lẳng lặng ngồi trong bóng tối, đợi một hồi rất lâu mới nhìn

thấy Hoa Cảnh Nhân Mộng cầm một cái lồng đèn bao vải sa mỏng trắng
muốt đi dọc theo con đường mòn lát đá cuội bước vào cái đình này.

Dưới ánh đèn mông lung, trong bóng đêm mịt mù, nàng nhìn vẫn trẻ

trung như bao năm trước, vẫn như một con mèo của bao năm trước.

Lúc nàng nhìn thấy Phong Nhãn, cũng không có vẻ xa lạ và câu thúc đã

cách biệt bao nhiêu năm trời, chỉ cười nhẹ một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.