PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 206

Đinh Trữ bị vít lên, xảo hợp bay qua ống khói, lực lượng, phương hướng,
và góc độ của hắn, Khương Đoạn Huyền đương nhiên đã tính sẵn”.

Phong Nhãn lạnh lùng thốt:
- Không tưởng được Khương Đoạn Huyền cũng là người tâm cơ thâm

trầm như vậy.

- Chỉ tiếc hắn còn không nghĩ đến Mục Dương Nhân có thể bán bí mật

đó cho ta.

- “Có lẽ hắn đã sớm nghĩ đến” - Thanh âm của Phong Nhãn càng lãnh

đạm - “Thi thể của Mục Dương Nhân đã bị chó hoang phanh xé ngoài đám
mộ hoang”.

- “Còn ngươi?” - Nhân Mộng hỏi Phong Nhãn - “Ta không tin ngươi

không phát hiện trong lò than có người”.

- Ta cũng không tin.
- Vậy ngươi tại sao lại không vạch trần chuyện đó?
- “Bởi vì ta luôn nghĩ người trong lò than là ngươi” - Phong Nhãn đáp -

“Đợi đến khi ngươi sai người đưa thư hẹn gặp cho ta, ta mới biết ngươi lúc
đó không có mặt ở pháp trường”.

- Ngươi có phải cảm thấy rất lạ?
- Phải.
Phong Nhãn nói:
- Chỉ bất quá ta tin rằng nếu quả ngươi không có ở pháp trường, nhất

định là có lý do rất tốt. Ngươi quả nhiên có.

Nhân Mộng lại cười.
- “Ngươi quả nhiên hiểu rõ ta, vẫn thấu suốt ta như trước” - Nàng nói -

“Nhưng hiện tại ta lại có điểm không hiểu được ngươi”.

- Ồ?
- Ta thật sự không tưởng được ngươi có thể để Khương Đoạn Huyền đi.
Phong Nhãn quay đầu nhìn vào bóng tối xa xăm, qua một hồi rất lâu mới

nói:

- Khương Đoạn Huyền nếu quả muốn đi, trên thế gian này còn ai có thể

ngăn trở?

Đáp án của vấn đề đó tuyệt đối có thể khẳng định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.