--- Không một ai.
Đèn đã tắt, bị Nhân Mộng thổi tắt, bóng đêm trong vắt giá buốt như mặt
nước, người tĩnh lặng như bóng đêm.
Tĩnh lặng rất lâu, Nhân Mộng mới cất tiếng.
- “Bọn ta đã nhiều năm không gặp, ban đầu lúc ta rời bỏ ngươi, tuy tình
bất đắc dĩ, ngươi nhất định có thể rất giận dữ” - Thanh âm của nàng ôn nhu
như mặt nước - “Nhưng hiện tại chuyện đã cách xa nhiều năm, ta tin rằng
ngươi nhất định đã tha thứ ta”.
Sắc mặt Phong Nhãn xem chừng cũng giống như mặt nước, lạnh như
nước.
Đặc tính của nước là có rất nhiều diện mạo, biến hóa khôn lường, giống
như một nữ nhân đa biến, giống như Hoa Cảnh Nhân Mộng.
- “Nếu quả ngươi có thể tha thứ ta, ta cũng không cầu xin gì khác” -
Nhân Mộng thốt - “Ta chỉ xin ngươi làm giùm ta một chuyện. Chỉ cần
ngươi có thể truy tra ra nơi giấu mình của Đinh Trữ, Khương Đoạn Huyền
nhất định có thể đang ở đó bảo vệ Đinh Trữ.
Ta cũng tin rằng hắn nhất định có thể làm vậy. Hắn nghĩ ta có chút sợ sệt
hắn, nghĩ chỉ có hắn ở đó ta mới không dám xuất thủ”.
- Kỳ thật là sao?
Nhân Mộng cười cười:
- Kỳ thật tình huống hình như cũng như vậy, ta hình như thật sự có chút
sợ hãi.
Phong Nhãn lạnh lùng nói:
- Ta cũng minh bạch một điểm đó, cho nên ngươi mới đến tìm ta.
- Ta thừa nhận.
- “Có phải ngươi muốn ta đi đối phó Khương Đoạn Huyền, để cho ngươi
mang Đinh Trữ đi?” - Phong Nhãn hỏi.
- Phải.
Nhân Mộng ngưng thị nhìn Phong Nhãn.
- “Ngươi vì ta đã làm nhiều chuyện lắm rồi, ta chỉ xin ngươi vì ta mà làm
thêm chuyện này, ta bảo đảm đây là lần cuối cùng” - Trong mắt nàng ngập
tràn nhu tình - “Ta tin ngươi nhất định không cự tuyệt”.