PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 208

Màn đêm càng u ám.
Phong Nhãn ngồi bất động như một thạch tượng, ai cũng không nhìn ra

trên mặt y có biểu tình gì.

Y đích xác chưa từng cự tuyệt yêu cầu của Nhân Mộng.
Phong Nhãn lạnh lùng nhìn nàng, khóe miệng chợt lộ xuất một nụ cười,

lại cười buốt giá âm hàn làm sao, phảng phất như lưỡi đao.

- “Kỳ thật ngươi căn bản không cần phải nói, ngươi hẹn ta đến, ta biết

ngươi muốn ta đi làm cho ngươi một chuyện” - Y nói - “Hiện tại ta thậm
chí cũng đã biết chuyện đó là chuyện gì”.

Nhân Mộng chừng như kinh ngạc phi thường:
- Ngươi thật đã biết?
- “Hiện tại công lực của Đinh Trữ còn chưa hồi phục, Khương Đoạn

Huyền muốn cứu người nhất định tìm một nơi tĩnh dưỡng rất ẩn bí” -
Phong Nhãn đáp “Nhưng hiện tại ngươi nhất định đã biết nơi đó ở đâu”.

- “Nơi đó đã ẩn bí như vậy, ta làm sao mà biết được?” - Hoa Cảnh Nhân

Mộng cố ý hỏi.

- “Mục Dương Nhân đã đem bí mật đó tiết lộ cho ngươi, đương nhiên

cũng có thể đem nơi ngõ ra bí đạo nơi Đinh Trữ đào thoát khỏi pháp trường
nói cho ngươi biết” - Phong Nhãn đáp - “Ngươi đã biết cửa ra, đương nhiên
có cách truy tung Đinh Trữ”.

Nhân Mộng thản nhiên nói:
- Ngươi thật đã đánh giá ta quá cao. Nhưng ta cũng không thể không

thừa nhận sự tình quả thật giống như vậy.

- “Ta có thể nghĩ ra điểm đó, Khương Đoạn Huyền cũng có thể nghĩ ra” -

Phong Nhãn thốt - “Trước khi hắn và Đinh Trữ quyết chiến, hắn tuyệt
không dung tha cho bất cứ người nào muốn đụng đến một cọng tóc của
Đinh Trữ”.

Nhân Mộng thở dài:
- Không tưởng được ngươi không những hiểu rõ ta, còn có thể hiểu thấu

Khương Đoạn Huyền như vậy.

--- Đó có phải vì bọn họ vốn là người giống nhau?
Còn lần này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.