PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 205

- “Xin lỗi ta đã đến trễ” - Nhân Mộng thốt - “Bởi vì ta nhất định phải đợi

đến lúc đánh cá xong rồi mới có thể đi”.

- Đánh cá cái gì?
- “Một vụ cá cược nho nhỏ, ta đánh cá với Vi Hiếu Khách” - Nhân Mộng

đáp - “Ta đã thắng”.

- Ngươi thắng cái gì?
Nhân Mộng thở dài:
- “Cái ta thắng kỳ thật không có tới một chút giá trị” - Nàng chừng như

cảm thấy không vừa lòng - “Ta chỉ bất quá thắng được một chân của Vi
Hiếu Khách”.

Đối với người khác mà nói, một chân bị chặt xuống quả thật có thể nói là

không có giá trị.

Nhưng đối với cái chân của Vi Hiếu Khách làm sao có thể nói như vậy.
- “Ta luôn luôn nghĩ Vi Hiếu Khách là người thông minh, không tưởng

được gã còn ngu xuẩn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ta” - Sắc
mặt Phong Nhãn rất lãnh đạm - “Gã không nên đánh cá với ngươi”.

- “Nhưng lần này gã vốn tin chắc mình thắng chứ không thể thua” -

Nhân Mộng thốt - “Gã không tưởng tượng nổi Đinh Trữ có thể sống sót ly
khai pháp trường”.

- Còn ngươi?
Nhân Mộng cười cười:
- Ngươi luôn luôn rất hiểu rõ ta, nếu quả ta không chắc chắn thắng mười

phần, làm sao có thể đánh cá được?

- Lẽ nào ngươi đã sớm biết Đinh Trữ có thể chạy thoát?
- “Bốn ngày trước, đã có người đem kế hoạch đào thoát của Đinh Trữ tiết

lộ cho ta biết” - Nhân Mộng đáp.

- Là ai đã tiết lộ cho ngươi biết?
- Là Mục Dương Nhân.
- Y làm sao có thể biết bí mật của Khương Đoạn Huyền?
- “Bởi vì y vốn do Khương Đoạn Huyền an bài, cả lão Chiêm quản sự

cũng là do Khương Đoạn Huyền an bài” - Nhân Mộng đáp - “Thân người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.