PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 269

Thắng Tam đột nhiên quay mình đối diện với Bạn Bạn, dùng một thanh

âm ôn hòa thân thiện phi thường hỏi nàng:

- Ngươi có từng thấy qua một người chậm rãi thưởng thức món ăn ngon

lành phi thường của hắn chưa?

- Ta đã từng thấy qua.
- Ngươi xem biểu tình của đám huynh đệ của ta có phải cũng giống như

vậy không?

- Hình như giống.
Thắng Tam mỉm cười:
- “Đám huynh đệ của ta đương nhiên cũng giống như ta” - Gã lại hỏi Bạn

Bạn - “Ta đã giống như bọn chúng, tại sao không cùng bọn chúng hưởng
thụ món ăn ngon đó?”

- “Bởi vì phần của ngươi đã được để giành cho ngươi” - Bạn Bạn đáp -

“Một người làm lão đại, cho dù không chừa gì cho mình, đám huynh đệ
cũng chừa lại cho hắn”.

- Có lý.
- Một người làm lão đại, món ăn của hắn thông thường còn ngon hơn của

đám huynh đệ.

- “Thông thường là vậy” - Thắng Tam thốt - “Chỉ bất quá lần này có chỗ

khác biệt”.

- Có chỗ khác?
- Lần này không những còn ngon hơn trước đây, hơn nữa ta còn có thể

bảo đảm ngươi tuyệt đối không tưởng được món ăn hôm nay của ta là gì.

Sắc mặt của Bạn Bạn chợt đã biến đổi, trong tâm đột nhiên cảm thấy sợ

hãi khôn tả.

Hồi nãy bọn chúng xuất thủ đối phó Đinh Trữ và Khương Đoạn Huyền,

nàng còn có thể khống chế lấy mình, bởi vì cho đến bây giờ nàng mới thật
sự phát giác nỗi sợ hãi đó, bởi vì cho đến bây giờ nàng mới phát hiện ánh
mắt Thắng Tam nhìn nàng giống như hỗn hợp giữa độc xà và sài lang,
không những lãnh khốc tàn bạo, mà còn tham lam tà ác.

Nhưng nàng nhất định phải che giấu nỗi sợ hãi đó, cho nên nàng còn hỏi

Thắng Tam:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.