PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 291

- “Thứ nhất, ngươi đánh giá Mộ Dung Thu Thủy quá thấp, ngươi luôn

luôn nghĩ y chỉ bất quá là một tên công tử phong lưu quyền quý rèm gấm
chén vàng cỡi ngựa ngắm trăng, chuyện trong giang hồ y căn bản không
hiểu biết” - Hoa Cảnh Nhân Mộng thở dài - “Điểm đó ngươi không những
đã sai lầm, hơn nữa đã sai đến mức đáng chết”.

Khương Đoạn Huyền trầm mặc.
- “Thứ hai, lúc y đang hâm gà múc rượu, ngươi tịnh không chú ý đến y

hết mình” - Hoa Cảnh Nhân Mộng nói - “Bởi vì gà và rượu đều là những
món ngươi đã thử qua, hơn nữa ngươi cũng không tưởng được Mộ Dung
công tử không ngờ có thể tự mình động thủ làm mấy chuyện đó, động tác
lại cao quý ưu nhã làm sao, khí độ biểu hiện đang lúc sinh tử treo đầu sợi
tóc lại thong dong làm sao, mọi thứ đó đều khiến cho lực chú ý của ngươi
phân tán”.

Trên trán của Khương Đoạn Huyền đã không còn mồ hôi, mồ hôi của

hắn đã cạn, sắc mặt càng trắng nhợt, trong mắt lại có những vệt máu đỏ li
ti.

Hắn dùng đôi mắt đỏ ngầu những tia máu đó trừng trừng nhìn Hoa Cảnh

Nhân Mộng, gằn từng tiếng:

- Ta thừa nhận, lần này ta có sơ xuất. Nhưng sơ xuất tịnh không nhất

định là trí mệnh.

- “Không sai, đại đa số người trên thế giới này đều có sơ xuất, đại đa số

người trên thế giới đều vẫn còn sống” - Nhân Mộng đáp - “Chỉ tiếc ngươi
đã quên một điểm quan trọng nhất”.

- Điểm gì?
- “Người khác đều có thể có sơ xuất, thứ người như ngươi lại không thể”

- Nhân Mộng đáp - “Ngươi cho dù có thể có sơ xuất một vạn lần trước mặt
người khác, cũng không thể sơ xuất một lần trước mặt Mộ Dung Thu
Thủy”.

Nàng nói với Khương Đoạn Huyền:
- Bởi vì chuyện vị công tử quyền quý của bọn ta hiểu biết thật sự nhiều

hơn nhiều so với ngươi.

Mộ Dung Thu Thủy mỉm cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.