PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 294

- “Khương tiên sinh, ngươi bình sinh huy đao chưa từng thất thủ, cũng

không biết có bao nhiêu đầu người đã rơi dưới đao của ngươi, ngươi có
thích không?” - Mộ Dung Thu Thủy hỏi - “Hôm nay đao của ngươi chỉ bất
quá hụt một lần, ngươi hà tất phải sầu khổ như vậy?”

Khương Đoạn Huyền ngưng thị nhìn đao trong tay mình, đột nhiên xoay

đao cắt vào huyết quản sau ót mình.

“Đinh” một tiếng, tóe lửa bốn phía, đao trong tay hắn không ngờ đã bị

đánh rớt.

Ánh mắt của Mộ Dung Thu Thủy vẫn như dòng nước mùa thu.
- Khương tiên sinh, ngươi không nên làm vậy, ta khuyên ngươi mau đi

đi.

- Ngươi... ngươi muốn ta đi?
- “Phải” - Mộ Dung Thu Thủy đáp - “Bởi vì ngươi có chết cũng không

nên chết ở đây”.

- Tại sao?
- “Ngươi có biết một con voi trước lúc lâm tử luôn luôn đi tìm một chỗ

giấu tàng xương cốt mình, bởi vì cái ngà của nó quý giá, có chết cũng
không chịu để người ta hủy diệt” - Mộ Dung Thu Thủy nói - “Khương tiên
sinh, thanh danh của ngươi cũng giống như ngà voi vậy, lẽ nào ngươi muốn
để nó bị người ta dày xéo sau khi ngươi chết?”

Khương Đoạn Huyền mặt xám xịt, cước bộ bắt đầu thoái lui.
Hoa Cảnh Nhân Mộng thở dài.
- “Khương tiên sinh, ngươi không nên hận ta không xuất thủ giúp ngươi,

giờ phút này ta có xuất thủ cũng vô dụng” - Nàng nói - “Hơn nữa không
cần biết Mộ Dung Thu Thủy là dạng người gì, lời nói của y thật có chút đạo
lý”.

Đợi đến khi người của Khương Đoạn Huyền đã hoàn toàn biến mất trong

bóng đêm chết chóc, Hoa Cảnh Nhân Mộng mới quay mình đối diện Mộ
Dung Thu Thủy:

- Lời nói của ngươi tuy thường rất có đạo lý, chuyện làm lại thường

không có lý.

- Ồ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.