PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 302

miếng thịt gà, đút vào miệng, nhai chầm chậm, sau đó lại dùng một thanh
âm rất u nhàn hỏi Hoa Cảnh Nhân Mộng:

- Ngươi có phải cảm thấy rất kỳ quái? Ngươi có phải kỳ quái là ta vì sao

cho đến bây giờ còn chưa bị độc phát mà ngã quỵ?

- “Ta vốn đích xác có chút kỳ quái” - Nhân Mộng đáp - “Nhưng hiện tại

ta đã không còn thấy kỳ quái nữa”.

- Tại sao?
- Bởi vì ta chợt nhớ đến một chuyện.
- Chuyện gì?
- “Giải độc thuật” - Nhân Mộng đáp - “Vô dược vô phương, quy chân

phản bộc, phiến khắc chi gian, kỳ độc tự giải”.

Mộ Dung Thu Thủy mỉm cười, cười rất bảo thủ, nhưng lại đã khôi phục

nét kiêu ngạo quý tộc.

- Đó chỉ bất quá là một truyền thuyết trong giang hồ, không ngờ ngươi

cũng từng nghe qua, hơn nữa không ngờ còn tin nữa.

- “Đó không phải là truyền thuyết, càng không phải là truyền thuyết

trong giang hồ” - Nhân Mộng nói - “Đó là một thứ tỵ tử thuật bí mật lưu
truyền trong đám quý tộc, hơn nữa là đám quý tộc có quyền thế cực hạn”.

- Ồ?
- Có những đại thần quý tộc bị hoàng đế dùng độc dược xử tử - sau khi

uống độc dược của hoàng đế ngự tứ vẫn còn có thể sống. Đó là vì bọn họ
vào một triều đại không biết niên, trên một hải đảo không biết tên, bằng
năm trăm cô gái đồng trinh, năm vạn lượng vàng ròng, năm chục vạn cân
gạo thạch hương, đã hoán đổi được một thứ giải độc thuật tỵ tử thần kỳ
thần bí.

- Ồ?
- Nghe nói đương thời tham dự chuyện đó chỉ có ba gia đình, hơn nữa

chỉ truyền lại cho đích tử. Đương kim thiên hạ có tư cách đó đại khái cũng
chỉ có năm ba người.

Nàng nói:
- Ngươi đương nhiên là một trong số đó.
Mộ Dung Thu Thủy lại cười:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.