PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 306

- “Vậy gian nhà bếp này có phải sẽ rất mau chóng bay đi?” - Nhân Mộng

hỏi.

- Đại khái là vậy.
Một gian nhà bếp làm sao có thể đột nhiên bay đi?
* * * * *
Nhà bếp không có chân, cũng không có cánh.
Nhà bếp đã không thể đi, cũng không thể bay, thiên hạ tuyệt không có

bất kỳ một ai có thể nhìn thấy một gian nhà bếp có thể bay, có thể đi.

Nhưng gian nhà bếp này lại bay đi. Từng mảng từng mảng bay đi.
--- Mỗi một bản gỗ, một mũi cương câu, một sợi dây, một đôi tay mạnh

bạo, một người hành động mẫn tiệp.

Nếu quả nói gian nhà bếp đó dùng một trăm chín mươi sáu bản gỗ dài

sáu thước cao hai thước xây thành.

Nếu quả nói bên ngoài đột nhiên có một trăm chín mươi sáu người hành

động mẫn tiệp, mỗi người đều có một đôi tay mạnh bạo, trên mỗi đôi tay
chỉ có một cương câu, mỗi cương câu đều ghim chặt vào một bản gỗ.

Nếu quả có một người phát hiệu lệnh, chờ thời cơ phất tay ra dấu.
Mệnh lệnh vừa đưa ra, cương câu bay đi, bản gỗ đương nhiên cũng bay

theo cương câu. Một trăm chín mươi sáu cương câu, một trăm chín mươi
sáu bản gỗ.

Vậy gian nhà bếp đó có phải giống như bất chợt như bay đi, bất chợt

biến mất không còn thấy nữa?

Đó tịnh không phải là chuyện hoang đường ly kỳ.
Thứ chuyện đó không những đã từng xảy ra, người có kinh nghiệm cũng

có thể tiên liệu trước được.

Chỉ bất quá lúc chuyện đó đột ngột phát sinh, vẫn có một thứ lực lượng

chấn nhiếp nhân tâm, có thể khiến cho người ta giật mình nín thở.

Hoa Cảnh Nhân Mộng hiện tại đang trong tình huống đó.
Lúc nghe thấy mấy tiếng “cạch cạch cạch cạch” liên hồi như pháo nổ,

nàng đã tưởng tượng đến chuyện gì sẽ xảy ra tiếp.

Nhưng đến khi chuyện đó thật sự phát sinh, nàng vẫn cảm thấy một trận

chấn kinh chưa từng có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.