PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 307

Gian nhà bếp bất chợt không còn thấy nữa, người vốn đang đứng trong

gian nhà chợt phát hiện mình giống như đang lạc trong một trường ác
mộng.

Bởi vì nàng đã không còn trong gian nhà đó nữa, đột nhiên trong phút

chốc đã lọt vào một khoảng không trung hoang ác hung hiểm, ác thú bốn
bề.

Thứ cảm giác đó giống như một danh môn thục nữ ăn mặt chỉnh chỉnh tề

tề đột nhiên phát hiện mình không biết từ lúc nào đã biến thành hoàn toàn
lõa thể, hơn nữa có vô số ánh mắt dã thú của nam nhân đang nhìn mình
chằm chằm.

Cảm giác hiện tại của Hoa Cảnh Nhân Mộng là như vậy.
--- Tay dụng lực, dây kéo căng, cương câu giật mạnh, bản gỗ bay ra, nhà

bếp bỗng không còn thấy nữa.

Bóng tối mù trời phủ đất chợt giống như một tấm lưới trói lấy nàng.
Cương câu đã kéo bản gỗ vào bóng tối, trong bóng tối đã xuất hiện vô số

mũi tên lấp lóe ánh hàn tinh.

Mỗi một mũi tên đều giống như ánh mắt của một con thú độc nhãn đang

chằm chằm nhìn Hoa Cảnh Nhân Mộng.

Kỳ quái là, người ngã gục lúc đó lại không phải là nàng, mà là Mộ Dung

Thu Thủy.

Lúc y gục ngã, trong bóng tối đã xuất hiện một cái ghế mềm do bốn

người khiêng.

Nếu quả mình nhận ra bốn người khiêng ghế, mình nhất định phải giật

mình, bởi vì bọn họ cho dù không thể coi là cao thủ nhất lưu về khinh công
trong giang hồ, ít ra cũng đã rất tiếp cận.

Người ngồi trên ghế đương nhiên là người đã thua mất một chân, Vi

Hiếu Khách.

Lúc Mộ Dung Thu Thủy bắt đầu muốn quỵ, khoảng cách giữa cái ghế đó

và y vẫn còn xa ba bốn chục trượng.

Nhưng đến khi Mộ Dung Thu Thủy còn chưa ngã hẳn xuống đất, cái ghế

đã đến trước mặt y.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.