PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 311

- “Nên” - Hoa Cảnh Nhân Mộng đáp - “Nếu quả ta là ngươi, ta cũng

không thể đánh cá lần nữa mà không tuyệt đối nắm chắc phần thắng”.

Nàng nhìn Vi Hiếu Khách chằm chằm:
- Ta chỉ bất quá có điểm không hiểu.
- Ngươi không hiểu cái gì?
- “Ta không hiểu ngươi vì sao lại tin chắc?” - Hoa Cảnh Nhân Mộng hỏi

- “Ta không hiểu ngươi bằng vào cái gì mà nghĩ ta chịu thua đôi tay của
mình mà không chịu nói ra nơi hạ lạc của Đinh Trữ?”

- Kỳ thật ngươi đáng lẽ nên hiểu.
- Ồ?
- Hiện tại ta chỉ hỏi ngươi, ngươi có cá hay không?
- Ta có thể không cá?
- Không thể.
- Ta có thể không tiếp nhận lối đánh cá của ngươi?
- “Không thể” - Vi Hiếu Khách đáp - “Ngươi không những có tay, còn có

chân, ngươi có thua cũng trả được”.

Ánh mắt của Hoa Cảnh Nhân Mộng chợt biến thành lãnh đạm giống hệt

như Vi Hiếu Khách, giống như có một đôi tay vô hình dùng một phương
pháp tà ác nặn ra hết tình cảm trong người nàng.

- “Được, ta có thua cũng trả được” - Nàng nói - “Cho nên hiện tại ta cá

với ngươi”.

Hoa Cảnh Nhân Mộng hững hờ nói:
- Ngươi cũng nên tin rằng ngươi có thua cũng tuyệt không nói lại được,

nói lại cũng nói lại không được, ta chỉ hy vọng lần này ngươi cũng không
nói lại”.

Trên chót mũi của Vi Hiếu Khách đột nhiên toát một giọt mồ hôi, mồ hôi

lạnh.

--- Hoa Cảnh Nhân Mộng làm như vậy có phải vì nàng đã hạ quyết tâm,

quyết tâm thắng lần nữa?

Nữ nhân đó lúc đã hạ quyết tâm, làm chuyện gì cũng làm được, thậm chí

không ngại bán cả linh hồn mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.