PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 93

- “Chỉ tiếc ngươi không phải là ta” - Khương Đoạn Huyền lạnh lùng thốt

- “Ta có nguyên tắc của ta”.

- Giết người cũng có nguyên tắc?
- “Phải” - Khương Đoạn Huyền thản nhiên đáp - “Làm chuyện gì khác

có thể không cần nguyên tắc, giết người nhất định phải có, thiên hạ tuyệt
không có chuyện nào nghiêm túc hơn chuyện giết người”.

Mộ Dung Thu Thủy thở dài:
- Chỉ tiếc ta cũng không phải là thần tiên, không thể đúc sắc thành vàng,

cũng vô phương khiến một người tay chân tàn phế đứng dậy.

- “Chân người đó còn chưa đứt lìa” - Khương Đoạn Huyền thốt - “Hồi

nãy ta đã kiểm tra kỹ càng, tứ chi của hắn tuy đã mềm nhũn, gân cốt bắp
thịt xung quanh cột sống lại vẫn còn sinh cơ, trên thế gian ít ra còn có ba
người có thể chữa trị phục hồi nguyên trạng cho hắn, hơn nữa có một vị ở
gần kinh thành”.

- Người ngươi nói là ai?
- Gia Cát đại phu, Gia Cát Tiên.
- “Ngươi lầm rồi” - Mộ Dung Thu Thủy cười khổ - “Người ngươi nói

căn bản không phải là người, cả ngươi, cho dù có chết trước mặt y, y cũng
vị tất đã cứu ngươi, hà huống là muốn y đến cứu một tù phạm nhất định
phải chết”.

Y lắc lắc đầu:
- Chuyện đó căn bản làm không được.
- “Trong thiên hạ không có chuyện gì là làm không được, cho dù người

khác làm không được, ngươi cũng nhất định có thể làm được” - Khương
Đoạn Huyền hững hờ thốt - “Chỉ cần ngươi có thể làm chút chuyện đó, đến
ngày hình kỳ, ta nhất định mang đao ta đến”.

Hình kỳ đã định vào ngày mười lăm tháng ba.
Lần này người bị xử quyết không những là một phạm nhân nghiêm

trọng, hơn nữa võ công cực cao, giao du cực rộng. Vì để tránh trước khi
hành hình xảy ra chuyện, cho nên không đợi đến lúc xử quyết.

* * * * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.