PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 95

Khương Đoạn Huyền nhét cả hai tay vào trong ống tay áo, chầm chậm

bước thong dong vào con hẻm nhỏ.

Hắn học đao ba năm trên một đảo nhỏ ở Đông Lưu Phù Tang, tư thế

bước đi đó là hắn học từ đám võ sư trên đảo nhỏ đó, mang theo một cuồng
ý tự do tự tại khó nói.

Nhìn thấy hắn, mỗi một nếp nhăn trên khuôn mặt mệt mỏi già nua của

lão nhân bán hoa đều rặn ra một nụ cười.

- Chấp sự lão gia, hôm nay có mua một chậu hoa của tôi không?
Khương Đoạn Huyền dừng bước, đứng trước gánh hoa của lão nhân,

nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão nhân, nụ cười trên mặt hắn ấm cúng
như biển Đông.

- “Ta thích hoa của lão, ta cũng thích con người lão” - Hắn hỏi - “Hoa

của lão mang đến từ phương xa, con người lão chắc cũng đến từ phương
xa?”

Lão nhân cười khổ:
- Tôi đã già đến mức chính mình cũng không biết mình từ đâu đến, chỉ

bất quá ở đây chờ chết, may là hoa của tôi còn trẻ, tươi tắn giống như một
xử nữ mười bốn.

Khương Đoạn Huyền cũng cười.
- Xử nữ mười bốn chính là tuổi tác mà nam nhân bọn ta thích nhất, cho

nên ta mỗi lâ? nhìn thấy ông đều nhịn không được phải mua một chậu hoa,
đến nay ta xem chừng đã mua được mười sáu chậu.

- “Không sai” - Lão nhân bán hoa đáp - “Không nhiều không ít, đúng

mười sáu chậu”.

- Ta mỗi lần mua hoa có phải đều phải trả tiền không?
- Phải.
- Thông thường ta dùng gì để trả?
- “Thông thường đều dùng thứ bạc vụn dùng đao cắt nhỏ từ một đĩnh

bạc” - Lão nhân đáp - “Hơn nữa thông thường đều cho tôi nhiều hơn giá
tiền một chút”.

- Vậy lão có nhìn thấy ta lấy bạc vụn ra từ đâu không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.