PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 96

Những câu hỏi của Khương Đoạn Huyền càng lúc càng kỳ quái, nhưng

lão nhân bán hoa vẫn mau chóng hồi đáp như trước.

- “Tôi nhìn thấy chứ” - Lão nhân đáp - “Tôi là một người nghèo muốn

chết, một lão đầu nghèo hèn gần chết tới nơi nhìn thấy bạc trắng lấp lánh,
ánh mắt luôn phải sáng tỏ đặc biệt”.

Lão nói tiếp:
- Mỗi lần tôi nhìn thấy ông lấy ra túi tiền rổn rảng đó, trong tâm tôi đều

nhịn không được phải thở dài.

- “Vậy lão đương nhiên cũng nhìn thấy rõ túi tiền của ta nhìn ra sao

chứ?” - Khương Đoạn Huyền hỏi lão nhân.

- “Tôi nhìn thấy cơ hồ nước miếng muốn trào ra, làm sao mà không nhìn

thấy rõ” - Lão nhân đáp - “Túi tiền của ông nhìn giống như cái bị thịt, bên
dưới phồng phồng căng căng, miệng bên trên dùng một sợi dây gân bò thắt
chặt, muốn tháo ra thật không dễ dầu gì”.

- Lão đã nhìn rõ như vậy, chắc lão nhất định cũng nhìn thấy ta lấy cái túi

tiền đó ra từ đâu?

- “Ông hình như lấy từ trong ống tay áo ra” - Lão nhân đáp - “Ông hình

như luôn luôn thích nhét cả hai tay vào ống tay áo”.

- Ta có phải luôn dùng hữu thủ rút túi tiền ra từ trong ống tay áo bên trái,

sau đó dùng tả thủ tháo dây gân bò thắt túi?

- “Phải, hình như là như vậy” - Lão nhân ngẫm nghĩ, lại lên giọng chắc

chắn - “Đúng là vậy rồi”.

Khương Đoạn Huyền nhìn lão, đôi mắt bỗng biến thành hai mũi đinh,

ghim lên mặt lão.

Một lão nhân bán hoa bần cùng, một đao phủ thủ giết người như ma,

dưới một tình huống rất tấu xảo ngẫu nhiên tương ngộ, một người muốn
mua hoa, một người muốn bán hoa.

Dưới tình huống đó, hai người như vầy, làm sao có thể có cuộc đối thoại

kỳ quái như vậy?

Có những lời nói căn bản kỳ diệu không giải thích được.
Khương Đoạn Huyền trong đời cũng chưa từng nói qua nhũng lời nói kỳ

diệu như vậy, một khi hắn nói vậy, trong đó nhất định có hàm ý cao thâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.