PHONG LINH TRUNG ĐAO THANH - Trang 97

Hàm ý càng thâm, người ta đương nhiên cũng càng khó hiểu thấu, hắn tại
sao lại phải nói những lời đó với người bán hoa? Người có thể hiểu rõ ý tứ
của hắn tuyệt không nhiều.

Kỳ quái là, lão nhân bán hoa nhìn vừa bình phàm vừa ngu xuẩn đó, trái

lại, xem chừng rất hiểu rõ.

Lúc Khương Đoạn Huyền dùng ánh mắt sắc như mũi đinh ghim trên mặt

lão, lão lại luôn luôn cười, hơn nữa còn cười rất tươi.

- Khương chấp sự, hiện tại ông có thể mua thêm một chậu hoa của tôi

không? Hay còn có chuyện phải hỏi tôi nữa?

- “Ta còn có chuyện muốn hỏi lão” - Khương Đoạn Huyền đáp - “Bởi vì

có chuyện ta luôn cảm thấy rất kỳ quái”.

- Chuyện gì?
- Lão vì sao cho đến bây giờ còn chưa giết ta?
Khương Đoạn Huyền không để lão nhân mở miệng, lại mau chóng tiếp

lời:

- Mỗi lần ta đến mua hoa của lão, lão ít ra đều có một lần cơ hội có thể

giết ta.

Lúc đi ngang qua, dừng lại mua hoa, song thủ của hắn vẫn nhét trong

ống tay áo, nhưng trên tay không thể nói có nắm vũ khí hay không, cho nên
không thể coi là cơ hội.

Đợi đến lúc hắn dùng hữu thủ rút túi tiền ra, dùng tả thủ tháo dây gân bò

thắt túi tiền, đối phương nếu bất chợt rút ra một lợi khí giết người, có thể đã
chém đứt tay hắn, dồn hắn vào tử địa.

Khương Đoạn Huyền thốt:
- Ta xem trong cây đòn gánh của lão có tàng giấu một lợi khí giết người

lúc nào cũng có thể rút ra, tay của lão luôn luôn kề sát đòn gánh.

Hắn lại nói:
- Ta đến mua hoa của lão mười sáu lần, lão ít ra đã có mười sáu cơ hội có

thể giết ta. Cho đến nay lão lại còn chưa xuất thủ.

Khương Đoạn Huyền thở dài:
- Cho nên ta thật sự không rõ ý tứ của lão là gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.