PHONG VÂN - Trang 143

Nghĩ tới đây, hai hàng lệ dọc theo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó từng giọt

nhỏ xuống.

Nhiếp Phong đăm đăm nhìn Nhiếp Nhân Vương dần dần khô héo trắng

bệch, nhìn một vận mệnh gập ghềnh. Cha già nửa ngây nửa ngốc, con mắt
long lanh trong suốt bất ngờ lưu lộ một cỗ linh lợi giống như nhìn thông
suốt hết thảy thế tình thống khổ, một loại linh lợi gần như là từ bi.

Nhiếp Nhân Vương còn đang thì thào nói nhỏ, chợt vội ngẩng đầu lên,

thần sắc bối rối hoảng hốt tự hỏi :” Nếu Nhiếp Nhân Vương đã chết, vậy,
ta... là ai? Ta là ai? Rốt cuộc ta là ai?”

Nhiếp Phong hoảng sợ thấy hai mắt cha già lại nổi lên một loại phong ý

(ý điên cuồng) khiến người sợ hãi, trên trán gân xanh cuồn cuộn, đột nhiên
đập mạnh đầu vào vách động, đập đến máu tươi tung tóe, Nhiếp Phong
thầm biết không ổn, đang muốn ngăn cản cha, ai ngờ đột nhiên Nhiếp Nhân
Vương lại ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu nói :” Ha ha! Ta nhớ ra
rồi! ta là Bắc Ẩm Cuồng Đao, Bắc Ẩm Cuồng Đao giết hết thiên hạ vạn
vật! Sát! Sát! Sát! Hôm nay ta lập tức đi giết!”

Trong tiếng hô giết, Nhiếp Nhân Vương dựng Tuyết Ẩm từ mặt đất lên,

thú tính đại phát lao ra khỏi động!

“Cha” Nhiếp Phong khóc lớn gào to, nhưng Nhiếp Nhân Vương sao có

thể bị nó gọi dừng lại dễ dàng?

Nhiếp Phong dưới tình thế cấp bách, vội vàng đứng lên đuổi theo y,

nhưng thân thể nguyên khí chưa bình phục, vừa chạy được mấy bước liền
lảo đảo ngã xuống ngất đi!

Đêm, sâu không thể dò.

Đêm trên mặt tuyết càng thâm sâu khó dò khôn lường, phân chia thành

trắng đen quỷ dị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.