PHONG VÂN - Trang 146

chân trở lên, người nọ tức thì chợt phát hiện, cũng không quay đầu lại nhìn
xem là ai, thân hình vội triển, như tia chớp biến mất trong gió tuyết mịt mù.

Nhiếp Phong ngẩn ngơ, người này thân pháp cực nhanh, không nghĩ tới

ở nơi tuyết địa hoang vu này lại có dị nhân như vậy.

Nó cũng không có đuổi theo, chỉ là từ từ bước về bốn cái đầu hổ nọ,

phát hiện bên mỗi đầu hổ đều cắm một mảnh gỗ cũ nát xiêu vẹo, trên mỗi
mảnh gỗ, ấn tượng là các chữ viết bằng máu "Đại miêu", "Nhị miêu", "Tam
miêu", "Tứ miêu" tám chữ đỏ tươi!

Nhiếp Phong vừa nhìn chợt cảm thấy kinh sợ, đây là máu hổ? hay là

máu người?

Người này có thể coi hổ như mèo! Tình cảnh kinh khủng trước mắt

khiến Nhiếp Phong càng thêm tò mò, Vì vậy liền tiếp tục tĩnh tâm lắng
nghe, chỉ trong chốc lát, liền nghe ra người này nấp sau tuyết khâu ngoài
hai trượng.

Nó chậm rãi đi đến gần, vừa đi vừa nghe ngóng, phát giác người này

cũng không động chút nào, tựa hồ cho rằng Nhiếp Phong chỉ là một tiểu hài
tử, căn bản không cách nào biết được y ẩn thân nơi nào, bởi vậy đứng yên
bất động ở tuyết khâu.

Nhiếp Phong tìm cách đe dọa người nọ, bước đi rất chậm rãi nhẹ nhàng

vô cùng, là khinh công nó học trộm từ Nhiếp Nhân Vương vốn không kém,
ngay khi còn cách chỗ quẹo vào tuyết khâu mấy bước, đột nhiên gia tăng
bộ pháp, thân hình vừa chuyển, liền chuyển tới sau tuyết khâu.

Người nọ chẳng ngờ tới một tiểu hài tử trong gió to tuyết lớn lại có thể

nghe được nơi ẩn nấp của mình, càng không ngờ tới nó lại nhanh như thế,
trong lúc hốt hoảng muốn lui nhanh nhưng không kịp, cuối cùng lộ nguyên
hình dưới mắt Nhiếp Phong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.