PHONG VÂN - Trang 192

Dứt lời, gã bước ra cách nửa trượng rồi ngồi xuống, cúi đầu không nói.

Gã có phải là nói thật?

Nhiếp Phong chăm chú nhìn Quỷ Hổ, đôi mắt trong veo hiện lên vẻ cảm

kích.

Sơn động vốn tĩnh mịch, nay có thêm một vị khách không mời – Nhiếp

Nhân Vương, đã không còn tĩnh mịch như trước nữa.

Cổ họng Nhiếp Nhân Vương thường phát ra tiếng thở dốc như dã thú,

gấp mà nặng nề, làm cả sơn động chìm trong một thứ áp lực vô hình, Nhiếp
Phong và Quỷ Hổ cùng cảm thấy bất an. Mà Quỷ Hổ vừa phải động chân
khí ở thời điểm then chốt, nây muốn điều tức lần nữa thì cũng phải mất ít
nhất một ngày một đêm mới có thể hồi phục.

Vì vậy, hai người lớn đều không thể nhúc nhích, chỉ có một đứa trẻ là

Nhiếp Phong ở bên bảo vệ, vì đề phòng có mãnh thú khác tấn công hoặc kẻ
lạ đột kích nên nó mang Quỷ Hổ và phụ thân đến sát vách động ở chỗ sâu
bên trong, nếu có biến thì lập tức lấy xác rắn trùm lên hai người.

Hơn nữa, Nhiếp Phong biết nội lực cha mình bá đạo vô cùng, chỉ e ít lâu

là ông có thể tự giải khai huyệt đạo, vì thế để nghỉ một đêm, quyết định
sáng mai sẽ đi phong bế thêm mấy huyệt đạo cho chắc ăn.

Lúc đầu dùng thú huyệt pháp này chế ngự Nhiếp Nhân Vương là vì tình

thế cấp bách nên không cần suy nghĩ, nay không phải gấp, Nhiếp Phong
điểm huyệt nhưng lại có cảm giác có lỗi, dù sao Nhiếp Nhân Vương cũng
là cha nó.

Nhiếp Nhân Vương cũng cảm thấy con trai nhẹ tay với mình, cười lớn:

“Nhóc con, ngươi không phải bảo muốn ngăn ta giết chóc sao? Nếu đúng
vậy thì hãy dùng hết sức mà điểm, còn không thì chẳng phải nam tử hán!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.