PHONG VÂN - Trang 193

Nhiếp Nhân Vương lại cười lớn nói: “Giỏi! Quân pháp bất vị thân!

Không hổ là nam nhi! Đáng tiếc là ngươi vẫn không đủ sức cứu hết thiên
hạ, ta xem ngươi có thể chế ngự ta được bao lâu! Hắc hắc…”

Nhiếp Phong nhìn khuôn mặt cười điên cuồng của cha, cảm thấy lo lắng

không yên, nhưng ngay lúc này, chợt ngoài động truyền đến những âm
thanh lạ khó có thể nghe thấy được. Cùng lúc đó, Nhiếp Nhân Vương đang
tươi cười bỗng nhiên chuyển thành cứng ngắc, tựa như cũng nghe thấy âm
thanh lạ này!

Nhiếp Nhân Vương cũng từng luyện Băng Tâm quyết, lâu lắm không

dùng đến, lòng chẳng còn thanh tịnh như con trai, cho nên tu vi Băng Tâm
quyết vẫn sau con mình, có điều vẫn hơn người khác, cũng nghe thấy âm
thanh lạ kia không chừng!

Trong ba người, chỉ có Quỷ Hổ không phát hiện ra, bởi vì gã không

luyện thứ gì như Băng Tâm quyết cả!

Nhiếp Phong vội vàng dùng Băng Tâm quyết tĩnh tâm lắng nghe, thầm

sửng sốt, quay sang nhìn phụ thân, y cũng kinh ngạc không kém gì con trai!

Âm thanh kia không ngờ là vài tiếng hồ cầm dường như từ nơi xa xôi

lắm theo gió tuyết đưa tới đây, tiếng đàn như có như không, như ẩn như
hiện, băn khoăn chẳng dứt, Nhiếp Phong tuy là trẻ con nhưng cũng cảm
thấy trong tiếng đàn ẩn chứa một nỗi cô độc đến thê lương, trong lòng lấy
làm lạ, người cầm đàn kia vì sao lại ngồi kéo hồ cầm trong gió tuyết?

Càng kì lạ hơn là người này giống như hướng cái sơn động này mà kéo

đàn, giống như hướng đến Quỷ Hổ cô tịch nơi sơn động mà tuôn hết những
tình cảm nhớ nhung, nhưng người ở quá xa, tiếng đàn lại rất thoảng, người
kéo đàn tựa như không biết Quỷ Hổ và người khác có nghe được nỗi thê
lương trong đó hay không, tâm tình phức tạp vô cùng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.