PHONG VÂN - Trang 195

nữa, trên mặt lại lộ ra vẻ thê lương vô hạn, tiếng đàn cô tịch kia tựa như gợi
lại những hồi ức y không muốn nhớ…

Y cũng từng là đệ nhất đao thủ, cũng từng thoái ẩn quy điền! Đáng tiếc,

“dương danh lập vạn” đã khó mà “mai danh thoái ẩn” lại còn gian nan gấp
bội, kết quả là hết thảy đều không như mong muốn, hôm nay thành điên
loạn như vầy chính là sắp đến lúc…

Nhiếp Phong chợt xoay người, sắc mặt biến đổi, giống như lại nghe thấy

vài âm thanh mới, Quỷ Hổ vội hỏi: “Tiếng…đàn…lại…đến à?” Nhiếp
Phong đáp: “Không phải tiếng đàn mà là tiếng bước chân! Tiếng bước chân
hai người!”

Quỷ Hổ thừa lúa nó đang nhìn về phía xa, liếc sang Nhiếp Nhân Vương

nói: “Nhiếp…Phong, tam nhĩ…Nhiếp Phong, tên…rất hay, mới bây giờ…
mà đã…là người…có nhiệt tâm…như vậy rồi…”

Gã nói một hơi dài như vậy khiến Nhiếp Nhân Vương cảm thấy như bị

quấy rầy, quắc mắt nhìn gã một cái, nhưng ánh mắt điên cuồng kia cũng
không giấu được mấy phần tự hào về con trai mình.

Nhiếp Phong đứng ngoài cửa động nhìn xa một hồi, chỉ thấy hai bóng

người đang tới gần, dần dần có thể nhìn ra dung mạo họ, chính là nghĩa đệ
Quỷ Hổ cùng vị Kỷ Nhu cô nương kia.

Hai người đã đến chỗ cách cửa động chừng mười trượng, nhưng gò

tuyết che cửa động đã bị Tuyết Ẩm chém nát nên Linh Ngọc rất nhanh
chóng phát hiện ra cửa động.

Nhiếp Phong chạy vội vào trong động, nói: “Thúc thúc, nguy rồi, nghĩa

đệ của thúc tới đây.”

Quỷ Hổ biến sắc, hỏi: “Chỉ có mình hắn?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.