PHONG VÂN - Trang 199

vì đại nghĩa mà không niệm tình nghĩa khi xưa, nhưng nửa tháng trước Quỷ
Hổ còn cứu ngươi một mạng trước miệng hổ, ngươi sao có thể vui vẻ đồng
ý với Phong thị huynh đệ như vậy!”

Linh Ngọc vốn mồm mép đối đáp trơn như bôi mỡ, nhưng lời của Kỷ

Nhu điểm trúng vào chỗ yếu, việc này thì đuối lý, tự nhiên thẹn quá hóa
giận, nói: “Uổng công ta bấy lâu nay tìm mọi cách che chở nàng, hy vọng
có một ngày nàng đứng về phía ta, nhưng đến giờ nàng vẫn luôn đứng về
phía hắn, giúp hắn như xưa!”

Kỷ Nhu nghe hắn nói xong, má phấn ửng đỏ, nói: “Ngọc, ngươi sao có

thể nói những lời ấy? Trước giờ Quỷ Hổ lúc nào cũng quan tâm lo lắng cho
ngươi từng chút một, tính hắn trầm lặng, chỉ âm thầm dùng mãnh trảo trời
sinh của mình để trừ thú dữ cho thôn dân, công lao thì đều do ngươi chiếm
cả, danh tiếng lẫn ngợi khen đều chỉ dành cho ngươi, mọi người coi trọng
ngươi hơn, thử hỏi khi được thôn dân yêu mến, dương dương tự đắc, có bao
giờ ngươi từng nghĩ đến nghĩa huynh này chăng? Khi đó, chỉ có ta là vẫn ở
bên cạnh hắn…”

Linh Ngọc nói: “Phải! Trong thôn ai cũng coi trọng ta, đáng tiếc, ta chỉ

hy vọng cặp mắt kia coi trọng ta, nhưng trong đôi mắt ấy lại chỉ có nghĩa
huynh ta, hừ, hắn dựa vào cái gì mà có thể có được chứ?”

Kỷ Nhu bị hắn hỏi, nhất thời cứng lưỡi, lắp bắp: “Hắn…hắn…”

Linh Ngọc gian manh nói tiếp: “Ngươi không trả lời được? Hắc, mỹ nữ

thiên hạ đều chung tình với nam nhân xấu xí, tất cả đều vì cái lí do cũ mèm
là bời tâm địa hắn thiện lương, nhưng ngoài thiện lương ra hắn có gì nữa?
Một người không có đầu óc, không tiền bạc, thế thì vẫn mãi là thứ tiện dân
thôi! Nàng nhìn Quỷ Hổ đi, cho dù hắn trọng tình trọng nghĩa thế nào, hôm
nay không phải cũng rơi vào đường cùng sao? Nhìn ta đi, không phải là
gương mặt mà thôn dân đều mến trọng sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.