PHONG VÂN - Trang 259

Hắn chỉ mong có thể sống bình thường, yên ổn sống hết quãng đời còn

lại!

Đáng tiếc, người trong giang hồ không ai cho hắn một phút giây yên ổn.

Thậm chí còn không cho những người bên cạnh hắn một nửa phần bình
yên.

Trong lòng vừa nghĩ đến, tiếng đàn của hán tử áo đen bỗng trầm xuống,

trầm như một tiếng thở dài…

Nhưng mà giữa tiếng đàn trầm thấp, tựa như có một luồng nội lực nhu

hòa, nhẹ nhàng mà chậm rãi, dịu dàng truyền vào trong tai Quỷ Hổ, truyền
đi khắp lục phủ ngũ tạng, bách mạch toàn thân hắn…

Rất lâu rất lâu sau, tiếng đàn thấp dần thấp dần đến không thể nghe thấy

nữa, khi khúc nhạc kết thúc, Quỷ Hổ đang hôn mê từ từ tỉnh lại.

Gã khẽ mở mắt quay sang liếc nhìn thân thể Kỷ Nhu bên cạnh một cái,

rồi chăm chú nhìn hán tử áo đen, trên mặt không có một chút ngạc nhiên
mà chỉ có niềm thương xót vô hạn.

Gã tiếng được tiếng mất nói: “Người…sớm…giả chết…quy ẩn, vốn…

không nên…đế…” Hán tử áo đen cười khổ, thở dài: “Ngươi cũng vốn
không nên ẩn thân nơi này, ngươi vốn đồng ý thoái ẩn cùng ta…”

Quỷ Hổ buồn bã đáp: “Bởi…vì, nơi này…gần…nàng…nhất…”

Hán tử áo đen nói: “Nàng giờ đã chết.”

Quỷ Hổ lắc đầu, nhẹ nhàng ôm lấy thi thể Kỷ Nhu nói: “Bởi vậy…tôi…

càng muốn…ở lại…cùng nàng, đây là…tâm nguyện…cả đời…của
nàng…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.