PHONG VÂN - Trang 26

Nhiếp Nhân Vương không đáp mà hỏi ngược lại: "Thế sao huynh phải

khiến mình không bình phàm?"

Đoạn Soái nhất thời tắc tị, Nhiếp Nhân Vương không chờ hắn trả lời,

tiếp tục nói: "Lần này đặc biệt mời huynh tới đây, thực ra chỉ mong huynh
hiểu, mỗi người đều có con đường riêng mà mình muốn đi, đối với ta mà
nói, danh lợi đã thành mây khói; bình phàm, mới là hạnh phúc chân chính."

Y vừa nói vừa nhìn khuôn mặt ưu tư buồn bã của Nhan Doanh, và cậu

con trai tóc dài như tơ của y, nhu tình vô hạn dâng lên trong mắt.

Đoạn Soái không tài nào hiểu rõ, vì sao đối thủ mà y khao khát lại biến

thành thế này? Trên gương mặt của Nhiếp Nhân Vương, hắn thậm chí
không tìm nổi nét “cuồng” nào của vị đao khách.

Bất chợt, mắt Đoạn Soái bừng sáng.

Bởi vì, cuối cùng hắn đã thấy Tuyết Ẩm!

Tuyết Ẩm vẫn treo trong một góc tăm tối, xung qanh chất đầy đồ lặt vặt,

cũng giống như một người có học không được trọng dụng tài năng, khốn
đốn vì cùng đường, lang bạt giữa thành thị, chẳng được ai tôn trọng.

"Tuyết Ẩm đao?" Đoạn Soái ngẩn người, hắn không tưởng được Nhiếp

Nhân Vương lại tùy ý vứt Tuyết Ẩm vào một xó nhà! Với một đao khách,
đao, chính là tính mạng, đến chết cũng không buông không rời, trừ phi đao
gãy... Nhiếp Nhân Vương cảm khái than: "Từ lâu lắm rồi, thanh đao này đã
không còn là Tuyết Ẩm, nó đã thành một con dao bổ củi tầm thường, còn
ta, cũng không còn là Nhiếp Nhân Vương trước kia nữa."

Đoạn Soái không cho là đúng, theo hắn, Tuyết Ẩm vốn dĩ chả phải dao

bổ củi gì cả, chỉ có Nhiếp Nhân Vương mới thực sự không phải là Nhiếp
Nhân Vương ngày xưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.