PHONG VÂN - Trang 302

“Liệt đệ: Cuộc sống của thống lĩnh trong cấm cung ra sao? Vi Huynh

thực lo lắng. Tháng tám này là đại thọ của vi huynh, chúng ta đã sáu năm
rồi không gặp, vậy sao không nhân dịp này an hem hội ngộ một lần? Đệ có
nhớ vi huynh vẫn gửi thư nhắc đến đứa con thứ ba Kinh Giác không? Nó
mặc dù trời sinh tính tình không cởi mở nhưng không phải xấu, lâu nay
huynh thấy cả hai đứa con mình đều kém tài, chỉ có đứa này là có kì bẩm
thiên phú, chừng học hết chân truyền Hoắc Gia kiếm pháp, sau này nhất
định có thể đem Hoắc Gia kiếm pháp phát dương quang đại. Cho nên vi
huynh có ý định sẽ nhân ngày đại thọ sẽ tuyên bố với gia đình bạn hữu rằng
Kinh Giác sẽ là người thừa kế Hoắc Gia trang tương lại. Hy vọng Liệt đệ
đêm đó có thể đến làm chứng. Huynh Bộ Thiên cẩn bút.”

Liệt đệ?

Bộ Kinh Vân cẩn thận kiểm tra bức thư mà hán tử kia giao cho, quả thật

đúng là bút tích của Hoắc Bộ Thiên, dù nó có bình tĩnh đến đâu thì cũng
khó tránh khỏi run lên nhè nhẹ.

Hóa ra người này chính là em trai Hoắc Bộ Thiên Hoắc Liệt, sao lại

chưa từng nghe ông nhắc đến người này bao giờ?

Hoắc Liệt nói: “Từ khi ta thành danh kiếm nghệ đến nay đều ở trong

cung đảm nhận chức vụ thống lĩnh, bởi vì chuyện cơ mật nên khó có thể lui
tới với gia đình hay bạn bè, đại ca cũng không kể nhiều về chuyện của ta.
Nhưng huynh đệ ta vẫn thường thư từ qua lại, trong thư đại ca vẫn luôn
nhắc tới ngươi. Huynh ấy nói, Kinh Giác tuy bề ngoài lạnh như băng nhưng
kỳ thật trong lòng không thế. Huynh ấy còn còn ngươi là một đứa trẻ hiểu
rất nhiều chuyện…”

Huynh ấy nói, huynh ấy nói, huynh ấy nói…

Nhớ tới từng câu từng lời của Hoắc Bộ Thiên lúc còn sống, Hoắc Liệt

cứ nghẹn ngào, không thể nói thêm được nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.