PHONG VÂN - Trang 304

Hoắc Liệt nói: “Đêm đại thọ ấy, ba cha con chúng ta cùng đến, nhưng

không ngờ khi đến nơi thì đã quá muộn, Hoắc gia trang đã sớm biến thành
một biển lửa…” Đúng vậy, hết thảy đều đã quá trễ.

Thời gian lúc nào cũng thích trêu người như thế, nếu như đêm đó Hoắc

Liệt tới kịp thì nó đã trở thành một thích khách tới ám sát Hùng Bá lần này
chứ không phải là đệ tử của lão.

Thích khách và đệ tử là hai thứ thân phận khác xa nhau, quả thực là trò

đùa lớn nhất của thời gian.

Có khi chỉ kém có ba khắc như thế là đã thành nỗi tiếc nuối cả đời, Bộ

Kinh Vân rất hiểu điều đó.

Cả đời nó cũng không thể quên, ngay đúng lúc nó quyết định gọi Hoắc

Bộ Thiên một tiếng cha, cũng chỉ chậm một khoảnh khắc mà Hoắc Bộ
Thiên đã không thể nào nghe được thanh âm đó.

Nỗi tiếc nuối này vĩnh viễn không thể nào nguôi ngoai.

Tất cả đều vì thời gian.

Hoắc Liệt nói tiếp: “Sau đó, gian khổ bao lần ta mới biết được mọi

chuyện là do Hùng Bá gây nên, nhưng ngại thế cô lực yếu nên chưa thể báo
thù ngay được. Cho đến năm nay, ta có duyên gặp được vài người từng bị
Thiên Hạ Hội bức hại nên cùng thề giết Hùng Bá, cuối cùng, đêm qua tám
người chúng ta đến ám sát Hùng Bá…không ngờ…Ài…” Nói tới đây,
Hoắc Liệt không khỏi thở dài một tiếng, liếc nhìn Bộ Kinh Vân một cái.
Thấy nó vẫn lặng lẽ như trước, y bèn hỏi: “Này con, ta thật sự không hiểu
được sao ngươi có thể may mắn thoát khỏi đó, sao lại làm đồ đệ Hùng Bá?”

Đôi mắt Bộ Kinh Vân mờ mịt xa xăm, xưa nay nó chẳng mấy khi mở

miệng, lúc này càng không biết phải nói sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.