PHONG VÂN - Trang 357

Bất Hư bình tĩnh nói: “Bởi vì một viên khác được hòa trong trà mười

năm trước đã bị ta uống.”

Lời vừa thốt ra, Bộ Kinh Vân cũng phải sửng sốt.

Nhưng Bất Hư lại ngẩn ngơ than nhẹ: “Những chuyện trước khi mười

lăm tuổi ta đã không còn nhớ gì nữa, chỉ nhớ lúc tỉnh lại sư phụ nói với ta:
Hài tử, ngươi quả thực có nhiều chuyện thương tâm, quên đi cũng tốt, từ
nay về sau có thể chuyên tâm hướng phật…”

Bất Hư nói xong những lời này cũng thấy thổn thức khôn nguôi, không

biết vì mất đi nửa phần ký ức, hay là bởi nhớ tới ân sư.

Bộ Kinh Vân tự nhủ, quả nhiên mình đoán không sai, Bất Hư đại sư quả

thật tình người vẫn nặng, bởi chỉ có thế thì mới nặng lòng chuyện cũ đến
thế…

Lúc này viên thuốc đã tan hết trong chén trà, trong chén thoáng một

chút mờ đục, tựa như hồng trần.

Bất Hư đưa chén Mạnh Bà trà hiếm có lên, nhìn nước trà mờ đục trong

chén, đột nhiên khẽ thở dài: “Đạo lý đối nhân xử thế, ân oán thị phi cũng
như chén Mạnh Bà trà này, đục trong khó phân biệt! Nhưng chỉ cần uống
chén trà này xong thì có thể quên hết chuyện quá khứ, hài tử, quay đầu là
bờ, ngươi mau uống nó đi!”

Nói xong, ông đẩy mạnh chén Mạnh Bà trà tới trước mặt Bộ Kinh Vân.

Bộ Kinh Vân lẳng lặng nhìn chén Mạnh Bà trà, chỉ một thoáng thôi,

những ân oán trong lòng giống như sóng gió mãnh liệt cuộn trào.

Hắn giống như lệ quỷ, tỉnh lại trước hận thù, nhưng đại thù còn chưa

báo lại có cơ hội đầu thai, thật không biết nên đi con đường nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.