PHONG VÂN - Trang 386

Đoạn Soái lúc này mới chậm rãi mở mắt nói: “Bởi vì một đao vừa rồi

của ngươi thật sự làm ta cảm thấy đáng tiếc, vốn không xứng để ta xuất
thủ!”

Nhiếp Nhân Vương nói: “Hắc! Chẳng lẽ không sợ một đao của ta lấy đi

cái mạng già của ngươi sao?”

Đoạn Soái đáp: “Đao chiêu của ngươi dù mạnh nhưng lại hơi chậm,

chứng tỏ chưa xuất toàn lực, dù tới sát chân mày ta cũng có thể phá được.”

Nhiếp Phong nghe xong, cười sảng khoái nói: “Giỏi! Nhãn lực tốt! Định

lực càng tốt! Một đao vừa rồi chỉ là thử định lực của ngươi, quả nhiên hơn
xa người thường, không uổng công Nhiếp Nhân Vương ta ngàn dặm đến
tìm ngươi!”

Đoạn Soái đáp: “Nam Lân Kiếm Thủ, Bắc Ẩm Cuồng Đao, mỗi kẻ một

phương, chúng ta vốn sớm so tài một trận năm năm trước rồi mới phải,
hôm nay dù chết cũng thấy đời này không phí!”

Nhiếp Nhân Vương chiến ý đã đạt đỉnh, cao giọng quát: “Được lắm!

Vậy xuất chiêu đi!”

Chẳng ngờ Đoạn Soái đột nhiên lộ vẻ lo lắng nói: “Không, trong lòng ta

còn có một chuyện chưa yên…”

Nhiếp Nhân Vương hỏi: “Trận chiến sinh tử này, ta và ngươi đã hẹn là

phải giải quyết hết mọi chuyện rồi, chẳng lẽ lại có liên quan đến Nhiếp
Nhân Vương ta?”

Đoạn Soái đáp: “Không sai! Đoạn mỗ còn một đứa con tên là Đoạn

Lãng, chỉ còn hai cha con, nếu ta chết, hy vọng ngươi có thể truyền dạy võ
công cho nó, dạy nó thành tài.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.