PHONG VÂN - Trang 413

ra một phong thư, nhanh chóng nhét vào trong ngực Đoạn Lãng, ngưng
trọng nói: “Lãng Nhi, phong thư này chính là bí mật lẫn võ công của Đoạn
gia chúng ta, chừng nào con mười lăm tuổi hãy mở ra.”

Không để cho Đoạn Lãng kịp trả lời, Đoạn Soái quay lại trừng mắt nhìn

Nhiếp Phong đang giãy giụa nãy giờ nói: “Tiểu từ, đâm đầu chịu chết là vô
cùng ngu ngốc! Phẩm cách thiên phú ngươi đều hơn xa người thường,
không nên tự đi vào chỗ chết!”

Nói xong, Đoạn Soái chụp lấy tay Nhiếp Phong, vận kình ném đi, xong

lại ném luôn cả Đoạn Lãng, cánh tay ẩn chứa nội lực cường đại, Đoạn Lãng
“Oa” một tiếng rồi cũng bị ném đi, hai tiểu hài tử thân bất do kỷ, lăn thẳng
về phía gối Phật…

Đoạn Soái lâm nguy vẫn hô lớn: “Đi mau đi! Nhất định phải sống sót

cho ta, tuyệt đối không được quay lại đây!”

Nhưng lúc này dưới gối Phật mực nước đã dâng cao, mặt sông sóng

nước cuồn cuộn, hai tiểu hài tử lần này rơi xuống sông rõ ràng là cửu tử
nhất sinh, vì sao Đoạn Soái vẫn ném cả hai xuống sông?

Ngay tại khoảnh khác Nhiếp Phong và Đoạn Lãng sắp lăn khỏi gối Phật,

một thân ảnh như ánh chớp lao tới kịp kéo cả hai trở lại, Nhiếp Phong đang
quay cuồng nhưng cũng kịp nhận ra bóng người này chính là hắc y thiếu
niên kia!

Đáng tiếc ngay lúc Bộ Kinh Vân bắt được Nhiếp Phong thì thân hình

nhỏ bé của Đoạn Lãng đã lăn khỏi gối Phật. Trong lúc ngàn cân treo sợi
tóc, Nhiếp Phong dứt khoát ra một quyết định, nó tuyệt đối không thể bỏ
Đoạn Lãng, nó nhanh chóng nắm chặt lấy tay Đoạn Lãng, cùng nó lăn
thẳng xuống sông…

Giữa không trung, Nhiếp Phong vì muốn dốc toàn lực giữ Đoạn Lãng

lại, tay kia không tự chủ buông lỏng, Tuyết Ẩm liền rời khỏi tay. Nhiếp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.