PHONG VÂN - Trang 411

Tù Nô mồ hôi túa ra như tắm, đột nhiên nhãn châu chuyển động, nói

lớn: “Được! Ta nói! Người phái chúng ta tới chính là…” Kỳ thực Tù Nô
muốn chỉ Bộ Kinh Vân, nhưng lời chưa ra khỏi miệng thì chợt nghe trong
động Lăng Vân truyền ra một tiếng rống điên cuồng phá nát tầng không!

Tiếng rống như sấm sét, đinh tai nhức óc, tuyệt không phải là âm thanh

của người phàm!

Là thú, là tiếng gầm của thú! Nhưng là loại dã thứ nào có thể phát ra

tiếng kêu hung mãnh, đáng sợ đến mức làm người ta phải lạnh tim như
vậy?

Tiếng rống chưa dứt, Tù Nô vừa định quay lại nhìn xem mãnh thú thế

nào thì đã thấy một luồng lửa lớn từ trong động Lăng Vân phun ra, Tù Nô
tránh không kịp, vừa vặn bị ngọn lửa thiêu cháy. Ngọn lửa ẩn chứa khí kình
mạnh mẽ vô cùng, chỉ nghe “xoát xoát xoát” mấy tiếng, Tù Nô không bị bị
đốt cháy mà còn bị ngọn lửa cắt thành từng mảnh, không kịp hừ một tiếng
đã ngã lăn ra đất, tử trạng khủng bố vô cùng!

Kịch biến vừa sinh, Đoạn Soái dường như sớm có chuẩn bị, lập tức

nhảy ra xa ngoài trượng, chỉ có Nhiếp Nhân Vương đang ở trước cửa động,
đầu gối đã bị trọng thương không thể chạy trốn. Thình lình, một cự trảo từ
trong động vụt xuất hiện, chộp lấy chân Nhiếp Nhân Vương. Nhiếp Nhân
Vương cuồng dã có tiếng trong giang hồ, nào có sợ gì, một quyền đánh
thẳng vào cự trảo kia, không ngờ cự trảo cứng như thép tinh, không hề nao
núng, trảo kình vừa xuất ra đã kéo tuột Nhiếp Nhân Vương vào trong
động…

Nhiếp Phong nhìn thấy thế thì kinh hãi vô cùng, kêu lớn: “Cha!”

Trong tiếng kêu hoảng, nó đang muốn lao tới thì đã có một người ở phía

sau chộp lấy cánh tay Nhiếp Phong kéo lại, chính là Đoạn Soái!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.