PHONG VÂN - Trang 438

Nhiếp Phong đờ đẫn lắc đầu, cũng không nghĩ tới Văn Sửu Sửu lại nói:

“Bang chủ có lệnh, Phong Vân Các lấy tên Phong Vân, chỉ có Phong Vân
mới được ở lại, tuyệt đối cấm những người khác sống nhờ!”

Những lời này rõ ràng là ám chỉ Đoạn Lãng, Nhiếp Phong, Đoạn Lãng

cùng ngạc nhiên không thôi, Nhiếp Phong vội hỏi lại: “Vậy thì…Đoạn
Lãng phải làm sao?”

Văn Sửu Sửu nhún vai đáp: “Ai mà biết được?” Song lại nói tiếp: “Có

điều, thuộc hạ có một ý kiến thế này, nếu bang chủ không lệnh cưỡng chế
Đoạn Lãng phải đi ngay thì nó có thể ở lại Thiên Hạ Hội làm tạp dịch, vậy
thì không phải lo chuyện chỗ ăn ở.”

Đoạn Lãng vừa hay tin dữ của phụ thân, nay lại nghe phải rời khỏi nơi

duy nhất có thể dựa vào là Nhiếp Phong, lo lắng nói: “Làm tạp dịch ư? Sao
vậy được chứ?” Đúng vậy! Con trai Nam Lân Kiếm Thủ sao có thể làm tạp
dịch? Nhưng mà…

“Nếu không, vậy ngươi đành phải rời Thiên Hạ Hội rồi!” Văn Sửu Sửu

giảo hoạt nói.

Đoạn Lãng sao có thể rời Thiên Hạ Hội được, nên cuối cùng đành ở lại.

Nói cho cùng, một đứa trẻ tám tuổi như nó, nếu không ở lại Thiên Hạ

Hội làm tạp dịch để sống thì còn biết làm sao được nữa.

Giờ nó cũng như nhánh lục bình, phiêu bạt theo dòng nước, chẳng biết

đâu là đường về. Nó thực sự đã không còn nơi để quay về nữa rồi.

Lúc này nó đang mặc y phục vải thô, tay bưng khay gỗ, trên khay có

bốn chén trà xanh, bốn chén trà này là dành cho bốn người đang ngồi trên
ghế nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.