PHONG VÂN - Trang 471

Cái lều bé đến không tưởng tượng được, chỉ có thể đặt vừa một cái

giường nhỏ. Đoạn Lãng vội vàng đánh đá châm cành khô, đốt thêm đống
lửa mới thấy ấm hơn một chút.

Cả cái lều này và chuồng ngựa đều lấy gỗ mà dựng thành, chỉ có điều

cây gỗ dựng lều sơ sài hơn nhiều. Bên này có một khe hở, bên kia cũng có
cái lỗ. Gió bắc theo đó điên cuồng thổi vào, Đoạn Lãng đành phải co ro
chui vào đống cỏ khô.

Ôi, thật là người không bằng ngựa!

Chuồng ngựa tuy cũng lấy gỗ dựng nên nhưng kín đáo chắc chắn, vì sợ

ngựa bị lạnh. Ngựa ơi ngựa à, xem ra ngươi còn sang hơn Đoạn Lãng ta
nhiều!

Đoạn Lãng nghĩ đến đây, lại không tự chủ được lấy ra một phong thư

màu vàng từ trong ngực.

Phong thư này là cha nó bỏ vào đó lúc lâm nguy, mặt ngoài phong thư

có một lớp sáp dày bao phủ, nên sau khi Đoạn Lãng và Nhiếp Phong bị rơi
xuống sông mà phong thư vẫn nguyên vẹn, chứng tỏ Đoạn Soái sớm có
chuẩn bị.

Phong thư này ngoài nói về những mối liên quan giữa Đoạn gia và dị

thú trong động Lăng Vân còn có cả Thực Nhật Kiếm Pháp của Đoạn gia.
Đoạn Soái từng dặn dò Đoạn Lãng không được mở thư khi chưa đến mười
lăm tuổi, điều này Đoạn Lãng hiểu được, bởi vì Thực Nhật Kiếm Pháp
không thích hợp cho trẻ con tập luyện, miễn cưỡng tập chỉ tổ bị tẩu hỏa
nhập ma, cho nên đến tận bây giờ Đoạn Lãng vẫn chưa từng mở phong thư
này ra, bởi vì một khi mở nó ra thì nhất định hại đủ đường.

Nó cũng rất muốn quay về động Lăng Vân thử tìm thi thể phụ thân xem

sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.